Sau khi nghe Hàm San kể lại, Chu Hiên Di không nén nổi tức giận mà nghiến chặt răng. Cùng là binh sĩ với nhau, tại sao lại thích làm khó nhau như vậy chứ?
Biểu cảm trên mặt cô càng khiến Hàm San sợ hãi, miệng không ngừng van xin:
- Xin cô tha cho tôi, nhà tôi còn cha mẹ và em nhỏ. Cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm, làm trâu làm ngựa tôi cũng làm.
- Tôi giết cô cũng chẳng được gì. Ngày mai chỉ cần cô đứng ra đính chính lại thông tin này cho tôi, đừng để mọi chuyện đi quá xa. Tốt nhất là đừng để giáo quan Phạm nghe được chuyện này.
- Được được, tôi hứa với cô.
Cô thả Hàm San đi, cô ta liền chạy như ma đuổi quay về phòng. Nếu chuyện tiếp theo xảy ra giống như cô nghĩ, Hàm San kể chuyện này lại với Triệu Phước thì ngày mai sẽ có thêm chuyện xảy ra. Cô cũng phòng bị trước việc này, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại mà nhân lúc cô biến khỏi hành lang đã lẻn vào trong phòng giáo quan “mượn tạm”.
Sau khi xử lý file ghi âm vào một nơi kín đáo trong điện thoại, cô liền trả về chỗ cũ.
Cũng không còn tâm trạng để đi ngủ, Chu Hiên Di một mình đi dạo xung quanh doanh trại.
Bầu trời đêm hôm nay không có mây, trăng sáng tỏ, hắt theo bóng cô lên trên mặt đất. Đôi mắt cô đượm buồn nhìn cảnh vật xa lạ, cô có chút nhớ nhà. Nghĩ rồi lại bật cười thành tiếng.
Cô làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005418/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.