- Rốt cuộc cô vào trong đây để làm gì? 
Tô Kiều Ân lạnh lùng hỏi cô. 
Chu Hiên Di nhún vai, nhàn nhạt đáp: 
- Cũng như các cô. 
- Đừng tưởng qua mặt được tôi. Từ lúc cô vào đây đã gây ra bao nhiêu rắc rối. 
- Rắc rối? Còn không phải bọn họ là người gây ra sao? Tôi cũng chỉ là nạn nhân, tự thanh minh cho mình là chuyện sai ư? 
Tô Kiều Ân vẫn giữ thái độ chán ghét, lạnh giọng nói: 
- Cô đúng là không giống vẻ bề ngoài. Đừng làm gì ảnh hưởng đến doanh trại, tôi sẽ không tha cho cô đâu. 
Nói rồi Tô Kiều Ân bỏ đi. 
Chu Hiên Di gãi gãi cái đầu nhỏ của mình: 
- Trên đời này còn có người không nói đạo lý như vậy à? 
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, doanh trại vẫn tập huấn, cô và Triệu Phước vẫn chạm mặt nhau. Dạo này Triệu Phước không còn gây khó dễ cho cô nữa, nhưng cô biết, ánh mắt của cô ta nhìn cô đầy thù hằn. 
Khoảng giữa tháng thứ hai, doanh trại lại tiếp nhận một binh sĩ mới. Một cô gái thoạt nhìn rất hoạt bát, tuy mới đến nhưng thành tích không tồi. Cô ấy được xếp thay thế cho Hàm San trong khi kí túc xá của Chu Hiên Di. 
Trong giờ cơm, Chu Hiên Di vừa ngồi vào chỗ thì binh sĩ mới đó tiến đến bàn của cô rồi ngồi xuống, nở một nụ cười thân thiện: 
- Cho tôi ngồi ở đây với được không? 
Cô gật nhẹ, miễn là không làm phiền cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005415/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.