Thấy rõ sự quả quyết trong mắt Chu Hiên Di, Phạm Hành không khỏi lo lắng, tiến tới định giằng khẩu súng lại nhưng cô đã nhanh chân lùi lại.
- Một là thầy cho em đi, hai là em sẽ chết tại đây. Thầy chọn đi.
Phạm Hành chưa từng nghĩ cô gái yếu đuối trước kia dám tự chĩa súng vào mình đe dọa anh ta. Nếu là giết người khác thì anh ta sẽ không lo, còn cô muốn tự kết liễu, anh ta không chắc cô có dám làm hay không.
Cũng bởi vì nhiều lần anh ta quan sát thấy cô rất bất cần, không quan tâm mọi thứ xung quanh, chuyện gì cũng chỉ muốn làm cho xong. Một cô gái như vậy khó có thể khiến người khác nhìn vào thấy được cô hạnh phúc. Muốn chết cũng là điều có thể làm ra.
Mắt thấy Chu Hiên Di nhắm mắt, tay chuẩn bị bóp cò, Phạm Hành hét lên:
- Được rồi được rồi, theo ý em hết, em mau bỏ súng xuống đi.
Chu Hiên Di hạ súng xuống, lạnh lùng quay đi chạy theo những người khác.
Phạm Hành thấy thế liền trang bị rồi chạy theo:
- Để tôi dẫn đường cho em.
Anh ta vẫn là không yên tâm để cô đi như vậy.
Đi sâu vào trong rừng, bầu không khí nồng đượm mùi thuốc súng càng rõ ràng.
Hai người một thầy một trò nhanh chân cố đuổi kịp đoàn người phía trước.
Trên đường đi Chu Hiên Di và giáo quan Phạm có nhìn thấy một vài vết máu dưới đất, trên thân cây, thậm chí là xác người không rõ danh tính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005403/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.