Chu Hiên Di bị anh bóp cằm đến đau, trong mắt bắt đầu dâng lên một tầng nước. Cô mím chặt môi, trừng mắt nhìn anh, không còn dáng vẻ nhút nhát như trước.
Chu Dạ Quân nhìn con thỏ nhỏ trong tay thay đổi ngoạn mục trong bụng không khỏi hài lòng. Chỉ là cô lên tiếng bênh vực cho tên nam nhân khác, anh căn bản là không thấy vừa mắt.
Anh buông cô ra, bàn tay hạ xuống nắm lấy tay cô kéo đi trước sự kinh ngạc của mọi người.
- Anh buông tôi ra.
- Nên nhớ tôi là người đưa cô đến đây.
- Buông ra, tôi tự đi được.
Cô vẫn cự nự trước hành động của anh.
Anh tất nhiên là không hài lòng, từ nắm tay chuyển thành bế bổng cô lên đi đến bên chiếc xe bọc thép ném vào.
- Lập tức quay về.
Trên suốt dọc đường hai người cũng không còn cuộc trò chuyện nào.
Chu Hiên Di có hơi lo lắng anh sẽ nhìn thấy mấy vết trầy trên người của mình. Nhưng rồi lại tự trách mình ngu ngốc, anh thì quan tâm gì cô kia chứ? Đúng là tự mình đa tình.
Buổi tối tại dinh thự Chu gia.
- Thiếu gia trở về.
Nghe được lời này, Hồ Xuân Như cùng Ngô Niệm Niệm một trước một sau chạy ra ngoài cổng nghênh đón Chu Dạ Quân.
Cũng đã rất lâu anh không về nhà, chẳng trách có nhiều người “nhung nhớ” như thế.
Lại một lần nữa khi họ nhìn thấy sự có mặt của Hiên Di thì đều tắt nụ cười, khuôn mặt dần trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005386/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.