Đến tối khi Chu Dạ Quân trở về, anh hay tin có ngược tặng hoa cho Hiên Di liền đùng đùng đi tới trước mặt cô, lạnh giọng hỏi:
- Bó hoa đó đâu?
- Anh hỏi làm gì?
- Để vất đi chứ làm gì. Nhà tôi không nhận đồ từ người lạ, không ngoại trừ tình huống trong bó hoa đó có chứa chất kịch độc. Nên vất đi thì hơn.
Phì.
Cô bật cười, lấy đâu ra đọc chứ? Anh chỉ giỏi lý do.
- Không cần anh nói tôi cũng vất đi rồi, tôi không thích hoa bách hợp.
Anh gật gật đầu:
- Tốt lắm.
Rồi anh quay người bỏ đi.
Từ ngày cô từ doanh trại trở về, thái độ của anh dường như quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. Cái vẻ lạnh lùng độc tôn, rồi ánh mắt tàn nhẫn như muốn bóp nghẹt cô mỗi lần nhìn thấy cô khiến cô không dám thở mạnh khi đứng gần anh. Cô từng nghĩ anh sẽ đối xử với cô như vậy suốt đời, sẽ không cho cô hạnh phúc vậy mà bây giờ chính anh đang nhen nhóm hạnh phúc trong lòng cô.
Để làm gì kia chứ?
Đến bây giờ cô Vân cháu biết Chu Dạ Quân thật sự muốn điều gì nên vẫn giữ thái độ cảnh giác cao.
Gần đến ngày đại hôn, các trang tin tức lớn nhỏ đều đưa tin về cuộc hôn nhân của vị thượng tướng trong mộng của biết bao cô gái.
Đến cả tổng thống vừa mới đương nhiệm cũng gửi lời chúc có cánh đến dinh thự Chu gia.
Khổng Hiên Di lúc này đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005376/chuong-49.html