Anh yêu em, lẽ nào em không nhìn thấy tâm ý của anh sao? Xin đừng rời xa anh, bởi vì nước mắt của anh cũng sắp rơi xuống. –
Màu đỏ, là màu ta sợ nhất, vì đó là màu của máu.
Ta không biết Phác Trí Mân hiện tại thống khổ như thế nào, thế nhưng ta phát hiện thân thể của em ấy đã dần không động đậy nữa.
Chất lỏng trên đất chất tràn ra như một đóa hoa hồng, đó là màu đỏ, màu của máu tươi.
Phác Trí Mân dùng sức mà kéo đôi môi, cố gắng mỉm cười khiến người ta không rõ đau lòng.
Em ấy nhắm hai mắt, đôi môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì. Ta cúi người xuống, hôn lên trán một cái hôn, trong lúc hoảng hốt, ta tựa hồ nghe đến thanh âm của em.
“Thái… Thái Hanh…”
Phảng phất thanh âm kia lạnh như băng, viền mắt có chút ướt át, ta ngẩng đầu lên.
“Thái… Thái Hanh a…” Phác Trí Mân mỗi một âm đều yếu đuối, bất lực.
Hãy nói đây là một giấc mộng đi, rồi sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại, đây chỉ là một ác mộng đi. Nói cho ta biết đây chỉ là một ác mộng, để ta tỉnh lại, “Có thể… Có thể…” Thanh âm của Trí Mân rất yếu, lại tràn ngập vô hạn tuyệt vọng.
“Có thể… Hôn tôi được không? Chỉ… Một lần…” Phác Trí Mân dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn ta.
Đương nhiên có thể a, đồ ngốc này, chỉ là hiện tại, ta không muốn hôn.
Ta sợ em sẽ rời đi ta, Trí Mân, đừng rời bỏ ta, ta sợ.
Ta ôm Trí Mân thật chặt, để cho em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585083/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.