Ánh trăng sau lưng tôi ẩn giấu đi bi thương, này dài dằng dặc cố sự. –
Tôi phảng phất như quên mất gì đó, tôi nhìn thấy một người đứng ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, nhưng tôi không biết đó là ai.
Tay theo bản năng nắm lấy tay người kia, lòng bàn tay ấm áp mang đến một tia quen thuộc.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trong miệng đột nhiên phun ra một cái tên: “Thái… hừ…”
“Kim… Kim… Thái Hanh…” Tôi chỉ cảm thấy hô hấp lập tức trở nên dồn dập, cái tên này vì sao đối với tôi quan trọng như vậy?”
“Tôi ở đây, làm sao vậy?” Hắn nắm chặt lấy tay của tôi, ngồi ở bên cạnh tôi.
Trái tim của tôi, âm thanh của tôi, đều thể hiện nỗi sợ sệt.
Cũng không biết đây là tại sao, tôi lại cảm thấy sợ, sợ người trước mặt sẽ bỏ tôi mà đi.
Tim đậm kịch liệt, khiến tôi thêm mất bình tĩnh, càng thêm hoang mang.
“Đừng… đừng… rời đi… Tôi… tôi… tôi sợ…” Tôi từ khi nào lại trở nên nhu nhược như thế, từ trước đây? Hay là từ trước đó nữa?
Tôi nhớ tôi đã từng không phải như vậy, là do có một người thay đổi tôi.
Tay hắn ấm áp xoa trán của tôi, trong nháy mắt khiến tôi có cảm giác an tâm, tôi bỗng nhớ tới… Hắn tên là… Kim Thái Hanh.
Tôi thỉnh thoảng sẽ quên một vài thứ, nhưng ở giây sau đó tôi bỗng nhiên nhớ lại.
“Được, tôi không đi, tôi ở lại đây cùng với cậu.” Kim Thái Hanh ôm tôi, để tôi dựa vào lồng ngực của cậu ấy.
Cậu ấy thật ấm áp, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585082/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.