– Không khí tràn ngập bóng người của em, em lại như này biến mất. –
Ta không cách nào nhịn được bi thống, nhìn tận mắt người mình yêu chết, ta có thể nào thản nhiên chấp nhận?
Trịnh Hào Tích đứng ở bên cạnh ta, điên cuồng cười, hả hê cười.
Ta không rãnh quan tâm hắn, ta chỉ ôm Phác Trí Mân, ôm thật chặt, cảm thụ được thân thể ngày càng lạnh của em ấy.
“Kim Thái Hanh, mày tuyệt vọng đi.” Hắn nói.
Không, ta làm sao sẽ tuyệt vọng? Ta đã từng bị phản bội còn có thể chấp nhận, như thế nào sẽ tuyệt vọng?
“Phác Trí Mân, cậu ấy sẽ sống sót, sẽ không giống như mày và Chính Quốc.” Trịnh Hào Tích không thể cứu Chính Quốc, Trịnh Hào Tích phải nhìn tận mắt Chính Quốc chết đi.
Chuyện đó mãi mãi cũng sẽ không xảy ra với ta và Phác Trí Mân, ta sẽ không bỏ rơi em ấy.
Một chiếc xe chạy tới, Kim Nam Tuấn khoan thai chạy tới.
Ta cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy Phác Trí Mân, ôm em ấy đi vào trong xe của Kim Nam Tuấn, “Kim Thái Hanh, cậu ta sẽ không sống được, buông tay đi.”
Ta không để ý tới Trịnh Hào Tích nói, chỉ là ngồi xuống xe, ô tô khởi động.
Rất kỳ quái, lần này, ta không hề khóc, không rơi nước mắt, không có đau lòng.
Ta chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Phác Trí Mân, nắm thật chặt bàn tay gầy yếu của em ấy, sau đó hôn lên môi của em.
Thế nhưng trong một cái nháy mắt đó, ta sợ sệt em ấy cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585080/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.