– Coi như không có cách nào chạm tới, coi như không có cách nào ôm, một người gào khóc cũng không liên quan. –
Tôi chỉ cảm thấy vai bị đè lại, một vật xấu xí để ở phía sau của tôi.
Đau, tim cũng đau, thân thể đau, cảm giác thật bẩn.
Quay đầu qua, tôi nhìn thấy Kim Thái Hanh cứ như vậy tuyệt vọng nhìn tôi, ánh mắt kia giống như bất lực
“Thái… Thái Hanh… Không… Không nên nhìn… Van cầu ngươi… Không nên nhìn…”
Tôi không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho cậu ấy không phải tan nát cõi lòng, ánh mắt kia bi thương như vậy, tôi muốn phản kháng, nhưng một chút khí lực cũng không có.
Vật kia lập tức đi vào trong cơ thể tôi, điên cuồng ra vào.
Đại chân trương đến to lớn nhất, cự vật trong cơ thể di chuyển lung tung, không hề có một chút khoái cảm, chỉ có đau đớn.
“A a! Đau! Không muốn… Dừng tay… Đau…” Tôi như phát điên giữ lấy người trên lưng.
Tôi muốn làm cho hắn dừng lại, bị làm mạnh như vậy cảm giác thật sự rất buồn nôn.
Thật bất lực, tôi muốn la lên, muốn giảm nhẹ một chút thống khổ, tôi không dám nhìn Kim Thái Hanh, tôi sợ trong mắt cậu ấy sẽ hiện ra bi thương.
Thế nhưng ngay sau đó, trong miệng lại bị nhét vào một cự vật xấu xí khác, đâm thật sâu vào cổ họng của tôi.
“Trịnh Hào Tích kêu bọn họ dừng tay! Mày điên rồi! Dừng tay!” Kim Thái Hanh rống giận.
Tôi vốn không muốn khóc, nhưng ở thời điểm như thế này, tôi thật sự không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585079/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.