- Ta tin tưởng mà yêu cậu, tựa như điên vậy rung động ta, ta tin tưởng ta yêu cậu, lung lay tình yêu của ta.-
Đau, ta ôm đầu đứng dậy, đầu đau như búa bổ, bên người không có ai.
Ta chỉ là nằm ở trên giường, cố gắng hồi tưởng chuyện tối ngày hôm qua, không có ký ức.
Chuyện đêm qua, mơ hồ nhớ tới dung mạo Phác Trí Mân, còn như có như không tiếng khóc.
Ta quá mệt mỏi, này đó đều quên, không cần suy nghĩ nữa.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng ở trên giường, ta ngủ đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy tâm nhĩ vị trí tựa hồ trống rỗng.
Ta theo bản năng nắm chặt trong lòng, cái cảm giác này là đã có chuyện gì xảy ra…
Phác Trí Mân ngồi ở giường bên cạnh, ôn nhu nhìn ta nằm ở trên giường.
Nhìn thấy bức tranh này ta hơi ngây ngẩn cả người, lắc đầu, nhắm mắt lại, hết thảy đều khôi phục.
Ta lại thấy ảo giác, quả nhiên là do quá mệt mỏi.
Ta từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, trong phòng bếp đã dọn lên một bữa sáng, chỉ có Phác Trí Mân mới có thể vì ta làm điểm tâm.
Chỉ là cậu ta, lại đi ra ngoài, vẫn là… Trịnh Hào Tích.
Ta nghĩ không nên vì cậu ta mà thất thần, cậu ta yêu ai cũng không có quan hệ với ta, ta hiện tại chỉ là muốn càng ngày càng hận cậu ta.
Ta yên lặng mà ăn bữa sáng, ngơ ngác mà nhìn chăm chú phía trước.
Cũng không biết tại sao muốn nhìn phía trước, chỉ là ngay chỗ ngồi đó, tựa hồ đã xảy ra một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585073/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.