Tôi sợ tôi tiếp cận khiến cho cậu sợ sệt né tránh, cho nên tôi nhịn đau, chỉ nhìn cậu như vậy.-
Kim Thái Hanh cậu ấy hôn tôi… Lâu như vậy tới nay lần đầu tiên hôn tôi.
Tôi từng điểm từng điểm ôm cổ cậu ấy, tâm lý là một trận chua xót.
Đến ngày mai, cậu ấy muốn quên những chuyện này… Tôi un rẩy, càng thêm ôm chặt cậu ấy.
“Trí Mân…” Kim Thái Hanh rốt rời khỏi đôi môi tôi, khẽ ngâm tên của tôi a.
“Là tại tôi.” Lời nói của tôi nghẹn ngào, đơn giản ba chữ nói ra đều khiến mất sức.
“Trí Mân… Không nên được rời bỏ tôi, không nên ở bên Trịnh Hào Tích.”
“Hảo, tôi không đến bên cạnh Trịnh Hào Tích…” Nhưng là tôi chung quy sẽ rời xa cậu.
Cảm nhận được trên bả vai có chút ướt, cùng với Kim Thái Hanh giống như gào khóc, tôi từng điểm từng điểm xoa lưng cho cậu ấy, nhẹ giọng an ủi.
Nhắm hai mắt lại, chẳng qua là cảm thấy rất mệt, khi tôi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.
Kim Thái Hanh như trước ngủ say, dáng dáp yên bình kia so với bộ dáng đã từng làm tôi sợ hoàn toàn khác nhau.
Tôi đứng dậy, từ tủ bên cạnh lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra, một cây bút bị tôi lấy ra.
Đây là bút ghi âm, tôi cũng không biết là tôi mua khi nào, có thể là ngày hôm qua… Cũng có thể là sớm hơn trước đây.
Trí nhớ của tôi thật sự trở nên kém như vậy a…
Sau đó tôi chỉ có thể dựa vào cây bút này ghi lại những kí ức trước đây tôi đều quên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585072/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.