Lúc trước không nên đáp ứng, lúc trước không nên nhận thức, làm bộ không nhìn thấy, không có cách nào nhìn thấy, căn bản không nên nhìn đến cậu. –
Ta không biết tại sao ta lại muốn làm như thế, đem Phác Trí Mân bỏ ở nhà mặc cho Kim Nam Tuấn xử trí?
Ta và Kim Nam Tuấn quen biết mấy năm, đương nhiên là biết tính nết của hắn.
Hắn mạnh hơn Phác Trí Mân, mà ta cũng không thể nào lo lắng.
Ngược lại bây giờ sống chết của cậu ta cùng ta không có chút quan hệ nào.
Chuông điện thoại di động bên tai vẫn luôn vang, tâm phiền ý loạn ta căn bản cũng không muốn đi tiếp.
Đây là lần thứ hai ta đến quán bar ngày hôm nay, đã sắp hửng đông đi?
Ta đối với thời gian không hề có một chút quan niệm, chỉ biết là buổi tối chỉ có nơi này để phát tiết.
Vốn tưởng rằng điện thoại chẳng qua là có người gọi, sẽ không gọi lại.
Nhưng điện thoại di động nhưng vẫn vang lên, cùng giống bầu không khí huyên náo trong quán bar.
Sau một hồi nhẫn nại ta liền bắt điện thoại, vừa muốn mắng người, lại nghe thấy bên đầu kia điện thoại tiếng khóc kêu tê tâm liệt phế.
“Van cầu anh… Thả tôi! A! Thái Hanh… Thái Hanh… Cứu tôi!”
Nghe thấy giọng Phác Trí Mân, trái tim ta căng thẳng, mà nghe giọng Kim Nam Tuấn truyền tới, cái cảm giác này nhất thời biến thành tro bụi.
“Câm miệng đi, Kim Thái Hanh hắn sẽ đến cứu cậu sao? Đừng vọng tưởng, đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu vào lúc ấy là tự tay bỏ Kim Thái Hanh đi cùng Trịnh Hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585062/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.