– Chỉ vì sợ sệt bé nhỏ không đáng kể trái tim kia lại bị tổn thương, tâm liền phản bội lời nói. –
Tôi biết, tôi chống đỡ đến bao lâu, sẽ chết đi.
Chỉ cần có thể trước mặt Kim Thái Hanh càng nhẫn tâm thêm một điểm, để cậu ấy hận ta.
“Bác sĩ, tôi… Muốn xuất viện.” Tôi cảm thấy cuống họng có chút đau đau, mùi vị tanh ngọt.
“Cậu muốn xuất viện, sau đó vạn nhất bệnh tình đột nhiên nặng thêm là rất nguy hiểm.”
“Ta… Ta không sao, thật sự có thể xuất viện, ta còn không muốn trị liệu.” Tôi vốn định kiên cường chống dậy, nhưng ngực làm đau đến mức tôi không muốn sống.
“Phụt.” Tôi phun ra một ngụm máu, ở ngay trên giường.
Bác sĩ vội vàng lấy một lọ thuốc từ trong tay y tá, tôi vội vàng ngăn lại.
“Không có chuyện gì… Thật sự… Tôi muốn ra viện, cầu ông..” Tôi vô lực nắm chặt tay bác sĩ.
Ta muốn xuất viện, muốn gặp Kim Thái Hanh, phi thường nghĩ, đến cuối cùng thì cũng chết, còn không bằng nhìn Kim Thái Hanh, bồi cậu ấy tiếp…
Bác sĩ có chút không đành lòng mà nhìn tôi, rốt cục mở miệng nói: “Được.”
Thời điểm từ bệnh viện đi ra, tôi mệt đến mức hư thoát, trong tay chặt chẽ siết lấy bịch thuốc bác sĩ đưa cho tôi.
Có thể tăng thêm một quãng thời gian, giảm bớt tốc độ phát bệnh một chút, tôi có phải hay không nên cảm tạ bác sĩ?
Tôi có thể hầu ở bên người Kim Thái Hanh thêm một quãng thời gian.
“Phác Trí Mân!” Bên tai chợt nghe âm thanh quen thuộc đó.
Rất nhanh, một người chạy tới, hắn rất gấp gáp mà cầm lấy tay tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585061/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.