Cho dù có được vãn hồi, hiện tại cũng chỉ còn lại có mình tôi, biến thành một hạt bụi thật nhỏ, rốt cuộc cũng không giữ được cậu. –
Lúc tôi tỉnh lại, tôi đã nghĩ rằng mình vẫn lõa thể nằm dưới mặt đất lạnh như băng kia, vết thương cũng đã vảy kết.
Mà tất cả những gì tôi nghĩ đều không có. Tôi nằm trên giường bệnh, xung quanh không có một người.
Cổ họng khô khốc, khiến tôi muốn đứng lên.
Rất nhanh, mặt sau liền truyền tới đau đớn khiếh tôi cảm thấy sống không bằng chết.
Tôi kiểm tra cơ thể một chút, hiện tại đang mặc đồ cho bệnh nhân, vết thương sau lưng cũng được băng bó lại.
Nơi này là bệnh viện sao? Tôi cố nén đau nhức chậm tại ngồi dậy, đầu có chút đau, choáng váng.
Nhớ lại lúc Kim Thái Hanh dùng toi đánh tôi, tôi liền sởn cả tóc gáy. Mỗi một roi đều như muốn rút da thịt của tôi ra.
“Cạch.” Cửa truyền đến âm thanh thật nhỏ. Quay đầu lại, là Kim Thái Hanh.
Nhìn thấy cậu ấy, tôi khó giải thích được cảm giác sợ sệt, là vì cậu ấy đối xử tàn nhẫn với tôi sao?
“Thái Hanh…” Tôi mở miệng nói, giọng khàn đến mức tôi không thể tin được.
“Cậu đã tỉnh?” Ba chữ ngắn ngủn, lại làm cho tôi cảm thấy như chưa bao giờ có cảm giác. (Tớ không hiểu câu này lắm nên tạm edit thế nha.)
Cậu ấy… Đây là đang quan tâm tôi sao?
“Ừm.” Tôi trả lời, âm thanh vẫn khàn khàn, tôi cực kỳ khó chịu mà nuốt nước miếng một cái.
“Còn không uống nước đi. Cho cậu.” Kim Thái Hanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585058/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.