– Không có cậu tôi mất đi nụ cười, nước mắt cũng khô cạn, không thể như thế sống tiếp. –
Tôi không biết Kim Thái Hanh muốn mang tôi đi chỗ nào, chỉ có thể ngồi ở trong góc xe.
Bây giờ tôi chỉ muốn tìm được một chỗ nào đó để trốn, tôi thậm chí đã quên, trên người tôi không một mảnh vải che thân.
Tôi là không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Kim Thái Hanh đối với tôi như vậy, tôi trong ánh mắt của cậu ấy, chỉ có buồn nôn, thậm chí là đê tiện.
Lạnh… Đây là cảm giác duy nhất tôi đang cảm thấy hiện tại, máy điều hòa trong xe để nhiệt độ rất thấp, tôi có chút bận tâm không biết vì thế mà tôi bị cảm mạo hay không.
Tôi ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thật giống… Thật quen thuộc…
Cậu ấy muốn mang tôi đi chỗ nào? Tôi không dám hỏi Kim Thái Hanh, bởi vì tôi biết, cậu ấy sẽ không trả lời tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn lưng Kim Thái Hanh. Tôi đã sớm không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, cũng đã sớm không có tư cách.
Kim Thái Hanh đã thay đổi, đến mức khiến tôi không dám tin.
Trước đây cậu ấy thường thường hay hướng tôi làm nũng, mỗi ngày đều là cười khanh khách.
Nhưng bây giờ, tôi không nhìn thấy cậu ấy mỉm cười, cậu ấy còn không thèm cho ta một cái nhếch môi.
Tại sao lại như vậy… Tôi cũng không biết vì sao lại bi thương như thế, có lẽ là từ lúc tôi phản bội cậu ấy đi.
Lúc trước tôi không nên làm việc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585051/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.