– Vượt qua một đời, cùng nhau tương hợp, dùng luôn hết thảy, yêu đến vô lực. –
Ta đem đóa hoa này tàn nhẫn mà đạp ở dưới chân, như là đem Phác Trí Mân cùng hết thảy hồi ức của ta với cậu, toàn bộ giẫm nát.
Phác Trí Mân, cậu không xứng với nó. Ta ở trong lòng cười nhạo cậu ta.
Mà Phác Trí Mân lại như là mất đi đồ vật quý báu xông lại bảo vệ đóa hoa đó, ta nhìn thấy nơi khóe mắt cậu ngân ngấn nước.
Cậu ta đang khóc.
A… Ta cảm thấy khó chịu, ban đầu là ai phản bội ta, còn tuyệt tình như vậy.
Hiện tại tới làm cái gì? Muốn cho ta thấy thành ý của cậu sao? Thật nực cười.
Ta đá cậu ta ra chỗ khác, tiếp tục giẫm nát đóa hoa dưới chân.
Thời điểm ta phục hồi lại tinh thần, đóa hoa đã nát thành nhiều mảnh – căn bản là không sống được.
Nhưng mà Phác Trí Mân vẫn khóc lóc cầu xin ta, trong lòng ta đột nhiên luống cuống, mà càng nhiều hơn chính là: Tức giận.
Thật sự, ta đột nhiên tức giận như vậy, ta chưa từng gặp Phác Trí Mân hèn yếu như vậy, coi như là đã từng, từ trước tới nay ta cũng chưa từng gặp qua.
Phác Trí Mân, tất cả điều này đều là cậu nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút, từng chút một…
“Mang đi!” Ta hạ lệnh, mấy tên đàn ông to lớn đem Phác Trí Mân mạnh mẽ kéo dậy.
Ta vào trong xe của chính mình, bọn họ cũng đem Phác Trí Mân ném vào xe.
Có lẽ là do lực đạo mạnh quá, Phác Trí Mân lập tức ngã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-vong-nga/585050/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.