Hà Nghiên lạnh lùng khinh bỉ, hỏi Phó Thận Hành: “Yêu gì cơ? Yêu anh tàn nhẫn? Yêu anh cay nghiệt? Hay là yêu anh hèn hạ vô sỉ? Phó Thận Hành, rốt cuộc thì anh có gì đáng giá để tôi yêu?”
Câu nói này rất khó nghe nhưng Phó Thận Hành không cảm thấy tức giận. Hắn chậm rãi trả lời cô: “Tôi không những có quyền có thế mà còn có thể chiều chuộng, cho em tất cả những gì em muốn. Và quan trọng nhất là…” Hắn nghiêng người dán sát vào tai cô, hơi thở nhẹ nhàng, giọng điệu trầm khàn mập mờ: “Tôi rất dai sức.”
Cô không muốn nghe tiếp, đẩy mạnh hắn ra, bối rối nhìn A Giang lái xe phía trước, giận dữ mắng mỏ: “Phó Thận Hành, anh thật vô liêm sỉ.”
Hắn mỉm cười, miệng lưỡi xấu xa: “Nếu lời tôi nói không phải là thật, vậy em chỉ ra chỗ không đúng đi.”
Câu hỏi đó chính là một cái bẫy, bất luận cô trả lời thế nào đều là sai. Hà Nghiên tức đỏ mặt, hầm hừ trừng mắt không chịu đáp.
Phó Thận Hành nhìn cô, con người dần tối sẫm. Kể từ đêm giao thừa, đã nhiều ngày hắn không chạm vào cô. Trong quãng thời gian ấy, hắn không thể không tìm những phụ nữ khác nhưng cứ làm được một nửa liền cảm thấy vô vị. Những ả đàn bà kia, thẹn thùng có, phóng đãng có, không ai là không nịnh nọt lấy lòng hắn.
Duy chỉ có cô, sờ sờ ra đấy. Ngay cả hận, cũng hận thẳng thắn và nhỏ giọt.
Tay hắn khẽ di chuyển, nhấn nút, dâng tấm màn che lên, ngăn khoang sau thành không gian nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/1245824/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.