Ngón tay quăng ra ngoài cửa sổ khi xe đang chạy nên không ai để ý là rốt cuộc đã vứt ở đâu, chỉ có thể đoán bừa chỗ ném. Tiểu Ngũ và Đầu Trọc vội vã cho thuộc hạ quay lại vị trí cũ. Một đám người đi dọc quốc lộ, cẩn thận tìm kiếm, nhưng trời tối đen nên không biết đằng nào mà lần.
Chẳng bao lâu sau, Hà Nghiên cũng lái xe tới, tìm thấy nơi Đầu Trọc đỗ xe, cô khom lưng bước dò dẫm về phía trước. Đi một quãng xa, cô bắt gặp đám Đầu Trọc. Đầu Trọc lúng túng gãi đầu gãi tai, thành thật nói: "Cô Hà, tìm khắp rồi mà...không thấy. Có lẽ đã bị bọn mèo hoang tha đi mất."
Tiểu Ngũ không muốn hắn nói vậy, nhưng vì đứng ở xa nên không kịp ngăn cản, đành bất lực đưa tay che mắt.
Bọn chúng cho rằng Hà Nghiên sẽ nổi điên, hoặc bổ nhào vào đánh nhau với Đầu Trọc. Không ngờ, cô chỉ lạnh lùng nhìn Đầu Trọc, thậm chí không đứng thẳng lên mà đi qua người hắn, tiếp tục lần tìm phía trước.
Phó Thận Hành ở phía sau cách đó không xa, yên lặng dựa thân xe quan sát Hà Nghiên, nhìn cô lần mò tìm từng bước một. Cô cầm tất cả các vật đáng ngờ lên xem, bóng dáng xa dần, sau đấy bất chợt dừng lại, từ từ quỳ mọp xuống, cơ thể mảnh mai cong thành một khối.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy đốt ngón tay của Lương Viễn Trạch, không phải bị chó mèo tha đi mà bị ô tô nghiền nát, máu thịt bét nhè dán xuống đất, không thể nhặt lên.
Bảo sao bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-tay/1245822/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.