Tôm Sông rất phẫn nộ.
Dám chắc rằng trên đời này chẳng có con yêu tinh nào sau khi bị người ta nhốtvào pháp khí mà còn có thể cười nổi. Hơn nữa nó không chỉ bị nhốt mà còn bị thầntiên vu oan, rồi sau cùng là chẳng thể tìm được kẻ đầu sỏ....
Cá Chép và Cá Chuối nổi lên mặt nước.
"Nha, Hà Tử, ngươi trở về rồi ~~ tìm thấy Quý Du đại sư không?" Cá Chéphỏi.
Tôm Sông càng thêm phẫn nộ.
Cá Chép và Cá Chuối biết điều tránh đi.
Cá Chép nhìn thấy Hồ Ly và Thính Thông trên bờ, nhỏ giọng nói: "Thế nào?"
Thính Thông bất đắc dĩ nói: "Sư phụ ta không có ở đây..."
"Nhưng cũng đâu cần phải nổi nóng như vậy?" Cá Chuối nói rất khẽ, nhưng TômSông vẫn nghe thấy.
Thế là, Tôm Sông vô cùng phẫn nộ.
Hồ Ly hoảng sợ dòm Tôm Sông, nói nhỏ: "Lúc Hà Tử đi tìm Quý Du, bị một nhânloại nhìn thấy. Người đó nói Hà Tử là một cô nương rất biết đạo lý, nên viết mộtbài thơ tặng Hà Tử... "
"Chuyện tốt nha!" Cá Chép và Cá Chuối trăm miệng một lời.
"Haizz!!!" Hồ Ly với Thính Thông đồng thời thở dài.
Hồ Ly lặng lẽ lấy ra một tờ giấy, đưa cho đám yêu tinh trong ao xem.
Con Cua chớp chớp mắt, lớn tiếng ngâm: "Gốc thông hỏi chú học trò, rằng thầyhái thuốc lò mò đi xa. Ở trong núi ấy đây mà, mây che mù mịt biết là nơi nao?"*
"Hay cho câu: Ở trong núi ấy đây mà, mây che mù mịt biết là nơi nao... Đúnglà tuyệt đối..." Cá Chuối thở dài.
Tôm Sông nháy mắt phát điên.
"Chết tiệt!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-trong-ao/1271963/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.