Bọn người kia nhìn Lưu Hưng lao về phía họ mà cười lên khoái trá nhưng nụ cười đó chỉ hiện hữu được vài giây thì đã tắt ngúm, cầm trên tay một cái thủ cấp mà mình vừa vặn ra Lưu Hưng cứ như một con ác quỷ mà nhìn những kẻ còn lại:
"Mấy nhóc luyện tập không chăm chỉ đúng không? Sao đầu dễ rơi thế? Bộ lão Già Tô Hoàng không chỉ mấy nhóc cách vặn đầu ra khỏi cổ sao mà mấy đứa bất ngờ dữ vậy? Hi hi hi."- Nụ cười nhàn nhạt của Lưu Hưng dần tắt đi để lại là một gương mặt lạnh lẽo vô cảm đến lạnh gai óc, bọn người kia giờ đang run rẩy sợ hãi trước mặt Anh ta thấy vậy Lưu Hưng lại lên tiếng trào phúng:
"Ái Chà Chà! Chẳng lẽ những đợt chó săn tiếp theo này yếu ớt đến như thế sao? Coi các ngươi kìa, Ha Ha Ha Ha. Chắc là sợ lắm nhỉ? Nếu các ngươi chịu tránh đường cho ta đi qua cánh cửa phía sau lưng các ngươi thì ta sẽ tha mạng cho! Còn nếu không thì... Ta vặn đầu từng em! Hừm!"
Một người trong số đám người kia sợ đến cả tè ra quần, lại càng khiến Lưu Hưng không khỏi chê bai: "Ôi Ôi! Sao lại thành ra như thế vậy nhóc? Ta đáng sợ lắm sao? Cũng may cho các ngươi là gặp ta chứ nếu gặp phải Trọng Khiêm thì các ngươi đã đi đời nhà ma từ lâu lắm rồi~ hì hì hì"
Đúng như lời Lưu Hưng nói bên phía Trọng Khiêm căn phòng gã đang ở toàn là máu với máu, tất cả những kẻ giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493918/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.