Chuyển cảnh trở về phía của Lưu Hưng, anh ta đã tìm được người đồng đội phải nói là thân với anh ta còn hơn cả Tô Tĩnh bước nhanh đến căn phòng đang giam giữ Trọng Khiêm, Lưu Hưng hớn hở ra mặt:
"Lâu quá mới được gặp lại cậu đấy Tiểu Khiêm! Tôi mở cửa cho cậu ra ngoài ngay!"- Cánh cửa vừa được mở ra thì hai người đã ôm nhau còn vỗ lưng đối phương Trọng Khiêm nhàn nhạt bảo:
"Cứ tưởng tôi sẽ phải chết trong cái nhà ngục này rồi chứ. Cậu đến muộn nhé Hưng... Ơ mà Tô Tĩnh không đi cùng cậu sao?"- Câu hỏi bất ngờ khiến Lưu Hưng có chút ngại mà đáp:
"Cậu ta có đến nhưng mà... Nhưng mà... nhưng mà... Chậc!"
"Nhưng mà sao?"- Mặt Trọng Khiêm mất kiên nhẫn rặn hỏi Lưu Hưng liếc trên trời dưới đất không biết phải đáp lời ra sao, Anh ta thở dài một hơi rồi nói luôn sự thật:
"Cậu ta bị gái kéo bỏ chạy mất rồi! Khi nãy tôi vào đây có một mình thôi..."
Khỏi phải nói mặt của Trọng Khiêm tối sầm mặc dù gã đã đi cùng Tô Tĩnh rất lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên gã nghe có người lại kéo được hắn đi với mục đích bỏ chạy! ánh mắt vạn phần nghi ngờ hỏi lại Lưu Hưng:
"Lời cậu nói là thật à? Cái tên Tô Tĩnh trên sa trường đi đến đâu ai cũng sợ mà giờ được gái kéo bỏ trốn sao???? Không thể nào!!! Không Thể như thế được! Đại ca của chúng ta bị gái dụ con moẹ nó rồi à??"
Thấy Trọng Khiêm nói hơn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493917/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.