Tô Nghĩa sai người của gã đi đâu đó rồi quay lại cười với Trần Kim một cách nhẹ nhàng đến đáng sợ: "Tôi sẽ cho Thiếu Gia đây thử một loại dược liệu mà tôi tự bào chế! Phải nói nó kích thích lắm đấy! Hừ"
Đôi mắt Trần Kim sắt lạnh nhìn gã đang nói luyên thuyên cậu cười nhạt hỏi: "Tại sao?... lại bắt tôi đến đây?? Một kẻ bình thường không cha không mẹ như tôi có gì để moi móc chứ?..."
Nghe câu hỏi của Trần Kim gã có chút khựng lại vài giây nhưng liền tươi cười đáp: "Cái câu không cha không mẹ đó của nhóc sai rồi, ngược lại Cha Mẹ nhóc còn là những người khó mà đụng vào đấy! để ta đây rũ lòng thương giải thích cho nghe."
"Lão Trần Huy đã tìm nhóc suốt 25 năm trời mà không tìm thấy đó, phải công nhận nhóc trốn kĩ thật nha! Ha Ha... Nhờ vậy mà ta mới có cơ hội được gặp gỡ nhóc đó ~ À! Ta cũng phải cảm ơn thằng em trai Tô Tĩnh của ta vì đã tìm được nhóc trước, nên ta chỉ cần theo dõi hắn và bắt nhóc là được!! Thấy sao? nhóc hiểu hết những gì ta nói không?"
Trần Kim bây giờ đang ngớ người cậu chỉ để tâm việc gã nói mình có cha có mẹ chứ nào để ý tại sao gã lại bắt được cậu nữa chứ nuốt nước bọt cậu lên tiếng hỏi:
"Cha Mẹ tôi là ai? Nếu theo lời của anh thì họ là những người mà anh không đụng vào được đứng không?"- Quả thật cậu rất thông minh khi hỏi câu này, Tô Nghĩa nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493914/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.