Khẽ đưa ngón tay mở sang trang tiếp theo Trần Kim đọc được tựa đề mà tim hững một nhịp:
...[ Ánh Sáng Là Em....
Sau tất cả những gì tôi làm thì trong tay tôi bây giờ là một tập đoàn khá lớn những thứ khi trước mẹ dạy tôi không hề uổng phí. Tôi đã sử dụng nó như một lợi thế, có tiền rồi thì làm gì tiếp theo? Tôi vẫn chưa thể báo thù vì thế lực của lão ta rất nhiều và hùng mạnh! Hôm nay lại thật bất ngờ tôi gặp được một người có tính cách rất giống mẹ tôi, cậu ta tên Lâm Bảo là một người khá nhẹ nhàng trong nói chuyện lần đầu gặp cậu ta tôi đã nghĩ tim mình như muốn văng ra ngoài vậy.
Đây là yêu rồi chăng? Cứ thế tôi ngày qua ngày theo đuổi Lâm Bảo chỉ cần em ấy đồng ý thì cái gì tôi cũng có thể cho. Tiền! Đúng rồi tôi có rất nhiều tiền! Tôi sẽ cho em ấy một cuộc sống sung túc đủ đầy.
Nhưng tại sao khi có được em ấy rồi tôi lại cảm giác như em ấy chẳng thích tôi... Tôi không thể yêu thương em ấy quá mức nếu không lão già đó sẽ mượn cớ này giết em ấy mất, A Bảo... Em có yêu tôi không? Một chút thôi cũng được.
A Bảo, Em không biết đâu lần đầu tôi nhìn được em, em cứ như một ánh sáng của một con đom đóm rực sáng giữa bầu trời đêm vậy, nụ cười dịu dàng tỏa nắng của em khiến tôi say mê nó.... Phải chi tôi có thể bài tỏ với em thì tốt biết mấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493908/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.