Những hình vẽ nghệch ngoạc trên cuốn sổ khiến Trần Kim tưởng tượng ra một cái lọ chứa rất nhiều đom đóm bên trông.
Nhìn xuống những dòng chữ dính máu đã khô Trần Kim đưa tay chạm nhẹ vào ấy có lẽ con người của Tô Tĩnh không tự nhiên mà lại thành ra như thế, cậu đưa mắt nhìn dòng chữ rồi đọc nó:
...[ Ngày 12 Tháng 8 Năm XXXX...
Hôm nay Bố đánh con đau lắm mẹ ơi máu của con nó chảy nhiều lắm, con không biết phải làm gì nữa mẹ ơi, bố nói con giống bọn Đom Đóm vậy cứ phát sáng mãi khiến ông ta khó chịu con phải làm gì bây giờ mẹ ơi? Huhuhuh con chỉ làm theo lời ông ta mà giờ ông ta lại bảo con chướng mắt.... Mẹ ơi con nhớ mẹ... ]
...[ Ngày 1 Tháng 1 năm XXXX...
Qua năm mới rồi sao mẹ mãi không đến thăm con? Hôm nay là năm mới rồi con cũng quen với chỗ con đang ở nhiều rồi, chỗ này là quân đội đó mẹ ơi con vừa hỏi cái chú ở đây nè... Năm mới con chúc mẹ nhiều sức khỏe và mẹ cũng nhanh nhanh mau mau đến thăm con đi ạ.. Con nhớ mẹ nhiều lắm. ]
"Ủa! hình như mấy trang phía sau bị xé cả rồi thì phải..."- Trần Kim nhìn vào những chỗ nhô lên của những tàn tích bị xé nham nhở ở mấy trang phía sau cảm thán, nhún vai cậu lại đọc tiếp:
...[ Ngày 2 Tháng 8 năm XXXX...
Hôm nay là ngày tồi tệ nhất cuộc đời Tôi. Lão cáo già đó đã bắt người mẹ tôi yêu quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493907/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.