Tuyết rơi rồi.
Năm nay tuyết rơi hơi sớm, bao trùm đầy đất, vừa trắng vừa mềm, Tần Ngọc nhìn giày bông của mình, lại nhìn đến tuyết đã đóng đến mắt cá chân, do dự có nên đạp lên hay không, đạp lên sẽ làm giày bông bị ướt, cậu rất sợ lạnh, còn rất dễ bị nứt da, mang bao tay thật dày, ngón út vẫn bị đông, ngứa vô cùng, vẫn phải nhịn xuống, không thể dùng tay gãi.
" A Ngọc "
Tần Bồi Phong mang ủng, cầm cây dù màu đỏ, đạp lên tuyết đi tới, " Hôm nay trời lạnh quá ", vừa nói vừa ngồi chồm hổm trước mặt Tần Ngọc, " Tới, anh cõng em ".
Tần Ngọc kéo kéo khẩu trang lên, để lộ đôi mắt cong cong như trăng ra ngoài, " Em nặng lắm ".
" Mau để anh ôm ôm, nghĩ một chút, đã lâu như vậy, anh cũng chưa cõng em, hôm nay trên đường tới đây anh nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ, cõng bạn gái cười toe toét, anh cảm thấy rất có ý nghĩa, chúng ta cũng phải thử một chút ".
Tần Ngọc rất thích cái từ " chúng ta " này, đó là một từ ngọt ngào lắm nha.
" Ấu trĩ ", Tần Ngọc hừ cười một tiếng, vẫn đi tới tựa lên lưng Bồi Phong. Lưng người đàn ông này rất rộng, rất ấm áp, sau khi ổn định vững vàng, mới cõng cậu đứng dậy, " Em có nặng hay không a ", Tần Ngọc dùng bàn tay ủ lỗ tai đã bị lạnh đến đỏ bừng của Bồi Phong, hà hơi bên tai anh.
Tần Bồi Phong xốc xốc người trên lưng, " Vừa nặng vừa nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-so-huu/1306310/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.