Dưới tình huống này, sao còn có thể cười được, Tần Ngọc nhếch môi, nước mắt lại bắt đầu buồn bã rơi xuống đất, vành mắt bị cậu dùng tay áo lau đến đỏ hồng, Tần Bồi phong thấy mà đau lòng.
Anh đưa Tần Ngọc về phòng ngủ, mở ngăn dưới cùng của tủ ra, lần trước Tần Ngọc tìm thấy thẻ căn cước chính là ở chỗ này.
Lấy ra một phần văn kiện được viết toàn bộ bằng tiếng Anh, cùng một cái hộp, ở trước mặt Tần Ngọc quỳ một chân, " Cũng muộn rồi, A Ngọc, em nguyện ý kết hôn với anh chứ? ".
Tần Ngọc ngây ngốc sững sờ hít hít mũi, " Anh đây là...Cầu hôn? ".
" Ừ, em nguyện ý không? ".
Trên chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người, Tần Ngọc cắn cắn môi, thần sắc khó hiểu, " Đây chính là bí mật mà anh nói? ".
Nhưng cậu không đợi Bồi Phong trả lời, đưa tay ra, đưa tới trước mặt Tần Bồi Phong.
" Đeo cho em ".
Ngón áp út đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc, cảnh tượng này đánh thẳng vào thần kinh của Bồi Phong, nhân cách điên cuồng vẫn luôn một mực kiềm chế vào khoảnh khắc kì tích này bình tĩnh lại, bọn họ dung hợp làm một, khiến cho đầu óc anh trở nên nhẹ nhõm.
" Anh là của em rồi", Tần Bồi Phong hôn mu bàn tay Tần Ngọc, phát ra một tiếng thở than.
" Anh vẫn luôn là của em mà ", Tần Bồi Phong nâng mặt cậu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tần Ngọc, nghiêm túc dè dặt nói.
Trong lúc nhất thời hai ngươi đều đã bình tĩnh, tay Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-so-huu/1306309/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.