Thực tập ở châu báuThượng Hi mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng thu được nhiều kinhnghiệmphong phú, nhất là khi ở cùng với phu nhân Phu nhân Thượng Hi, Tiểu Phàm cảm thấy thật vui vẻ, khóe miệng của cô thủy chung vẫn luôn nở nụ cườikhông màng danh lợi. Chỉ là nghĩ tới Hàn Tuấn Vũ, cô liền có chút tứcgiận, thật muốn một cái tát đánh rụng luôn gương mặt tuấn tú kia.
"Này! Sao cô lại đánh người?" Đột nhiên người đàn ông đối diện Tiểu Phàm đôi mắt trợn to dữ tợn, tức giận hỏi.
Tiểu Phàm hoảng sợ mở lớn đôi mắt, nhìn dấu năm đầu ngón tay trên mặt đốiphương. Cô vậy mà lại đang ở trên xe bus ra tay đánh người vô tội. Côvội cúi gập người nói: "Thật xin lỗi!"
"Thật xin lỗi là đượcsao? Nếu như không phải thấy cô chỉ là một cô gái, tôi sớm đã giáng trảcho cô một cái tát rồi!" Người đàn ông hung thần ác sát khiến sắc mặtTiểu Phàm trở nên trắng bệch. Cô ngượng ngùng khom lưng, cố gắng nở nụcười với đói phương, liền trượt một cái từ trong đám người lùi ra tớicạnh cửa xuống, khi xe vừa dừng tại điểm dừng liền vội vã từ trên xenhảy xuống.
"Thật xin lỗi nha!" Tiểu Phàm bướng bỉnh giơ tay nhỏ bé lên, vẫy vẫy tay với người đàn ông hai mắt vẫn còn đang trợn trừnggiận giữ ở trên xe bus. Người đàn ông giận đến cắn răng, lại không cáchnào nhảy xuống bắt người, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tiểu Phàm càng ngàycàng cách xa chiếc xe bus.
Chờ xe bus đi xa, Tiểu Phàm thu hồinụ cười, xoay người muốn đi về phía nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220231/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.