"Cháu không đi đâu ạ." Thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thượng Phi bắn tới, TiểuPhàm vội vàng khoát khoát tay. Có thể không trêu chọc Lăng Thượng Phi,cô tốt nhất liền không trêu vào. Đạo lý bo bo giữ mình cô vẫn còn hiểuđược.
Hàn Tuấn Vũ cười mị hoặc đi qua bên cạnh cô, dừng lại ở trước mặt cô mấy giây.
Tiểu Phàm bị nụ cười tà ác của anh ta làm cho sợ hết hồn, cô quay mặt, không nhìn tới anh ta. Chàng trai này có chút nguy hiểm, cô tốt nhất cách xaanh ta một chút. Không biết vì sao, Hàn Tuấn Vũ khiến cho cô càm giác có chút lo lắng bất an.
Hàn Tuấn Vũ nghiêng người sang, nói nhỏ ở bên tai cô: "Tôi sẽ không để cho em được như ý nguyện."
Tiểu Phàm còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tay trái của cô liền bị HànTuấn Vũ bá đạo nắm lấy. Anh ta lôi cô liền đi ra ngoài, Tiểu Phàm hơisức yếu, căn bản giãy không thoát khỏi anh ta, mặc dù cô một mực khángcự, muốn xô Hàn Tuấn Vũ ra, nhưng kết quả lại bị anh ta giữ chặt hơn. Cô lảo đảo theo sát sau lưng anh ta, lo lắng quay đầu lại liếc nhìn LăngThượng Phi, quả nhiên, cô nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thượng Phi.
Hi Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tuấn Vũ cùng Tiểu Phàm, hai đứa nhỏ này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
"Anh buông tôi ra, tôi sẽ đi." Tiểu Phàm dùng một cái tay khác ra sức gỡ bàn tay của Hàn Tuấn Vũ ra, dùng giọng nói gần như khẩn cầu nói.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220230/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.