Trên xe bus người đông chật cứng như nêm, Tưởng Tiếu Phàm vóc người gầy nhỏ cảm thấy dường như trong lỗ mũi toàn là mùi da thịt người. Rốt cuộc cũng thấy được trạmdừng, cô chen xuống khỏi xe bus giống như vừa được giải phóng vậy, đứng ở ven đường, dùng hết sức hít lấy không khí trong lành. Cậu nhóc hôm naycô làm gia sư rất bướng bỉnh, vì dạy cho cậu ta, cô mệt mỏi gần chết.
Một mình trở lại căn phòng trọ nho nhỏ, cô úp cho mình một tô mì. Cuộc sống túng quẫn đến mức ngay cả ăn mì với cô cũng đã không đơn giản rồi.
Cô đã khất nợ chủ cho thuê nhà nửa tháng tiền mướn phòng, nhưng cho tớibây giờ cũng vẫn chưa gom đủ. Xem ra cô phải tìm thêm việc làm thêm rồi. Cô ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn mì, vừa cầm lọ thủy tinh đựng tiền lẻ đổ ra đếm, đếm từng đồng từng đồng một.
Còn chưa đủ.
Tưởng Tiếu Phàm bi ai thở dài.
Cùng với giá phòng tăng cao đột biến, tiền mướn phòng cũng tăng cao muốnchết. căn phòng cô thuê chỉ là một trong ba căn phòng nhỏ được ngăn raphía bên trên phần mái bằng của căn hộ nhỏ một tầng, trong phòng chỉ cómột cái giường cùng một cái bệ nho nhỏ, ngay cái phòng vệ sinh cũngkhông có, muốn đi toilet phải chạy ra ngoài cách đó 100 mét dùng nhà vệsinh công cộng. Mặc dù điều kiện kém như vậy, tiền mướn phòng vẫn đắtđến mức cô thở không nổi. Cô vừa mới lên đại học, mặc dù cô có thànhtích học tập ưu tú được hưởng học bổng, không cần lo lắng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220227/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.