David mang ả tới mộtkhách sạn không tính là sang trọng, đẩy ả vào trong phòng: "Bảo bối, banăm không thấy, tôi rất nhớ sự chặt khít của em." "Em cũng nhớanh, David, anh là người đàn ông mà em thấy MAN nhất." Tưởng Lệ Vănquyến rũ quấn lấy bả vai David, dùng ngón tay được sơn sửa tỉ mỉ xoa xoa gương mặt của hắn. David cũng cùng cười, liền ném cô ta tới trên giường, hắn giống như ma quỷ, xé rách y phục của ả, rút roi da ra dùngsức quật thân thể Tưởng Lệ Văn. "David, không cần." Chưa bao giờbiết David còn có loại sở thích biến thái này, Tưởng Lệ Văn đau đến chết đi sống lại. Thân thể của cô ta tất cả đều là vết roi, vết thương nhìnhết sức giữ tợn. Trong mắt David lộ ra ánh sáng hung ác tàn bạo,vừa quật cô ả, vừa nhấc chân của ả lên, hung tợn xông vào trong cơ thể ả . . . . . Khi David thõa mãn đứng dậy thì trên người Tưởng LệVăn đã không tìm được một mảnh da nào còn lành lặn. Ả cắn chặt hàm răng, liền ghi món nợ này vào cho Hi Nguyên: "Lăng Hi Nguyên, đều là do màylàm hại! Tôi sẽ không để cho mày sống tốt!" "Bảo bối, em tốt nhất sáng suốt một chút! Không cần lại tính toán tôi! Tôi sẽ không ngu nhưvậy, lại bị em thiết kế!" David móc ra con dao, ở trên mặt Tưởng Lệ Vănxẹt qua. "Không cần quẹt làm bị thương mặt của tôi." Tưởng Lệ Văn có chút bối rối, cô cũng không muốn biến thành đứa con gái xấu như Lăng Hi Nguyên. "Tôi cũng không nỡ xuống tay." David thu hồi con dao, cười tà rời khỏi ả. Tưởng Lệ Văn rốt cuộc thở ra một hơi, ả khó khăn ngồi dậy, vết roi trên người khiến cho ả vừa động một cái liền đau đớn: "Khốn kiếp! Sao có thể đốivới mình như vậy!" Tưởng Lệ Văn ảo não nguyền rủa. Ả nắm lấy cái ví, mở cửa phòng ra vừa muốn chạy, liền bị mấy người đàn ông to lớn chận lại. "Mỹ nhân, muốn đi đây vậy?" "Các người là ai? Muốn làm gì?" Tưởng Lệ Văn nắm thật chặt ví tiền, lo lắng hỏi. "Đương nhiên là chơi em!" Một người đàn ông vẻ mặt đầy nhục dục ác ý cười to. "1000 đồng để chơi phụ nữ xinh đẹp như vậy, chúng tôi vẫn là lần đầu tiên thấy." "Tôi tới trước!" "Tôi trước!" Mấy người đàn ông tranh nhau muốn trèo lên trên Tưởng Lệ Văn trước, sắc mặt của Tưởng Lệ Văn trắng bệch một mảnh. David ngoan độc, lại biến ả thành gà để kiếm lời. Đợi ả giết con nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên rồi, quyết sẽ không bỏ qua cho David. Ả thừa dịp mấy người đàn ông tranh đoạt thì muốn tông cửa chạy, lại bịbọn họ dùng sức kéo vào trong nhà. Mấy người đàn ông giống như là sóiđói cùng nhau nhào về phía ả. . . . . . Khi mấy người đàn ông từ trên người ả bò dậy thì ả đã bị tàn phá tới không chịu nổi, không còn có hơi sức nhúc nhích. David hài lòng đi tới, dùng chân đạp ngực của ả: "Tiện nhân! Mày trốn sao!Mày trốn một lần, tao liền để cho người ta chơi mày một lần!" "Tôi không dám!" Tưởng Lệ Văn khổ sở cầu khẩn. Ả cảm thấy mình muốn chết, phía dưới đã bị chơi nát, đang chảy máu, đaurát, trên người tất cả đều là vết thương do đám người kia gây ra. Nửa đêm yên tĩnh, Tưởng Lệ Văn nằm ở trên đất lạnh lẽo, âm trầm rống giận: "Lăng Hi Nguyên, tao muốn giết chết mày!" . . . . . . Hi Nguyên đột nhiên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cô lo lắng nhào vàotrong ngực Lăng Khắc Cốt: "Lăng, em gặp ác mộng, nằm mơ thấy. . . . . ." "Nằm mơ thấy cái gì?" Lăng Khắc Cốt vỗ lưng Hi Nguyên, cố gắng trấn an tâm tình của cô. "Nằm mơ thấy máu đầy trên đất." thân thể Hi Nguyên có chút run rẩy. Làm sao lạo mơ thấy một cơn ác mộng đầy điềm gở như vậy? "Đừng sợ, chỉ là một giấc mộng thôi." Lăng Khắc Cốt hôn môi Hi Nguyên, cười nói, "Có anh ở đây, cái gì cũng không cần sợ." Hi Nguyên gật đầu một cái. Bởi vì có Lăng Khắc Cốt, cuộc sống của cô trở nên thay đổi như thế. Lăng Khắc Cốt lật người đè ở trên người Hi Nguyên, nhẹ nhàng hôn cô, sử dụng nhiệt tình của anh đuổi đi sự sợ hãi trong lòng cô, đêm rét lạnh bởi vì kích tình đầy yêu thương này mà biến thành không tầm thường, Hi Nguyênđắm chìm trong tình yêu của Lăng Khắc Cốt, quên hết tất cả phiền não. . . . . . . "Không ai muốn Tiểu Phàm." Tiểu Phàm nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắttrống rỗng mở lớn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mẹ rời nhà đã chừng mấy ngày, bé vừa lạnh vừa đói, nhưng không ai trông nom. Ngày ấy bị mẹ đá bị thương, bé không còn hơi sức đi ra khỏi gian phòng này, chỉ có thể nằm tại đâychờ mẹ. Nhưng mẹ sao vẫn không thấy quay về? Có phải bởi vì Tiểu Phàmkhông ngoan hay không, mẹ mới không cần bé nữa? Cô bé cười chua xót nhắm mắt lại. Bông tuyết thổi tung cửa sổ ra, bay vào phòng bếp, rơi vào trên mặt TiểuPhàm, gương mặt của cô bé so với bông tuyết còn tái nhọt hơn. Sau mấy tiếng, có một người hàng xóm tốt bụng phát hiện ra cô bé, đưa bé vào bệnh viện. Lúc này, cô bé đã bởi vì sốt cao mà chuyển thành viêm phổi, rơi vào trongnguy kịch. Trải qua mấy giờ cấp cứu, cô bé mới thoát khỏi nguy hiểm. Bác Lâm vuốt mặt của Tiểu Phàm, đau lòng nói: "Tại sao có thể có người mẹtàn nhẫn như vậy, lại đánh con gái thành ra như thế này." TiểuPhàm một thân đầy vết thương khiến bác Lâm đau lòng không dứt. Chỉ thấytrên người của cô bé khắp nơi đều là vết sẹo do bị đánh bằng roi, vếtcào cùng với vết bỏng thì đếm không hết. Đứa bé mới ba tuổi, thế nhưngbị loại không phải người này hành hạ, Tiểu Phàm rốt cuộc làm thế nào cóthể chịu được đến như vậy? Bà vẫn là lần đầu tiên thấy một ngườiđàn bà ngược đãi máu mủ ruột thịt của mình tới mức này, cho nên bà bấmđiện thoại gọi cho các ngành chức năng phản ánh chuyện Tiểu Phàm bị bạohành. Sau khi Tiểu Phàm thoát khỏi nguy hiểm, các cơ quan phúclợi liền đưa bé vào một Cô Nhi Viện. Ở nơi này, mặc dù sinh hoạt nghèokhó một chút, nhiên bé sẽ không tiếp tục bị ngược đãi nữa. . . . . . . Ngày mai là lễ Giáng Sinh, Hi Nguyên ăn qua chút điểm tâm liền đưa bọn nhỏđi mua sắm. Cô muốn trang trí cho lâu đài Tinh Nguyệt thành thế giớigiống như trong chuyện cổ tích, cho bọn nhỏ một ngày lễ thật khác biệt,ấn tượng. "Mẹ, con muốn viên đá kia." Tiểu Phi đi tới trước quầy châu báu, chỉ vào một chiếc nhẫn gắn viên kim cương khá lớn nói. "Tiểu Phi, con còn nhỏ, chờ con lớn chút nữa, mẹ sẽ mua cho con." Hi Nguyên lắc đầu một cái, không chịu gật đầu. "Con muốn viên đá kia bây giờ!" Tiểu Phi vì bởi vì đòi hỏi không được đáp ứng mà lớn tiếng tranh cãi ngay tại khu mua sắm. "Tiểu Phi, nghe lời!" Hi Nguyên không vui nhìn con gái. Tiểu Phi đã bốn tuổi, càng ngày càng không hiểu chuyện, cô có thương TiểuPhi nhiều hơn đi nữa. cũng có đúng mực, nên mua một dạng không phải ít,không nên mua, Tiểu Phi thế nào náo cô cũng sẽ không đồng ý. "Mẹ không thương Tiểu Phi!" Tiểu Phi khóc đẩy Hi Nguyên ra, chạy về phía đám đông. "Tiểu Phi!" Hi Nguyên hốt hoảng đuổi theo, nhưng quá đông người, Tiểu Phi đã mất tăm mất tích không thấy bóng dáng. "Mẹ, mẹ đừng vội để con đi tìm Tiểu Phi." Thượng Tễ đi theo phía sau mẹ, như thân sĩ nhỏ an ủi Hi Nguyên đã đang sắp khóc. "Mẹ với con cùng tìm!" Hi Nguyên cũng không hy vọng ngay cả Tiểu Tễ cũng mất tích nốt. Cô lôi kéo tay Tiểu Tễ, ở trong khu thương mại người đông nghìn nghịt không ngừng gọi tên Tiểu Phi. Tiểu Phi núp ở phí sau một cây cột lớn, nhìn bộ dạng hai người Hi Nguyênđang tìm bé đến sứt đầu mẻ trán, trên mặt xuất hiện nụ cười nhõng nhẽo. Cô nhóc đang muốn xoay người rời đi, liền bị một người phụ nữ mặc áo khoác ngoài lông chồn ngăn lại. "Tiểu Phi?" Tưởng Lệ Văn nắm lấy bả vai con gái, đứng ở trước mặt cô bé, nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn càng ngày cảng trở nên xinh đẹp của Tiểu Phi. Con gái cô sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một báu vật khuynh thành. Mới còn nhỏ như vậy đã đẹp không gì sánh nổi rồi. "Cút ngay! Đàn bà ti tiện!" Tiểu Phi khinh thường hất Tưởng Lệ Văn ra, biến mất ở trong đám người. Tưởng Lệ Văn kinh ngạc nhìn Tiểu Phi chạy xa: "Nó gọi mình là đàn bà ti tiện?" David thần thần bí bí đi đến phía sau cô ta, tà khí hỏi: "Đây chính là con gái chúng ta?" "Đúng! Phái người ôm Tiểu Phi đi, tôi không hy vọng một lát nữa làm tổn hại gì đến nó." Tưởng Lệ Văn lạnh nhạt nhìn David một cái. "Không cho phép lên giọng ra lệnh với tôi! Con đàn bà ti tiện!" David dùng giọng của Tiểu Phi giễu cợt cười lạnh. Nếu như không phải con đàn bà này còn có giá trị lợi dụng, hắn sớm đã giết chết ả rồi. "Còn không đi? Anh muốn để cho Lăng Khắc Cốt nhìn thấy anh hả?" Tưởng Lệ Văn liếc David một cái, liền vội vã trốn. David vội đuổi theo bước chân của ả. Hi Nguyên đứng trong đại sảnh khu thương mại, lo lắng nhìn bốn phía, cô đã tìm vài vòng, cũng không tìm thấy Tiểu Phi. Cô ôm lấy Tiểu Tễ, lo lắngbật khóc. Cô là một người mẹ vô dụng, đến cả con mình cũng trôngnom không tốt. Tiểu Phi chỉ là muốn có một cái nhẫn kim cương, có đắtnữa cũng mua nổi. Cô sao lại không đồng ý với Tiểu Phi chứ? Nếu như côđồng ý với Tiểu Phi, Tiểu Phi cũng sẽ không tức giận mà chạy mất. "Bé con!" Lăng Khắc Cốt vọt vào trong khu thương mại bách hóa, lo lắng ôm lấy Hi Nguyên, "Tìm được Tiểu Phi chưa?" "Không có." Hi Nguyên khóc tiến sát vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, "Lăng, Tiểu Phi là do em làm lạc." "Đừng nóng vội, chúng ta tìm nhân viên khu thương mại giúp gọi trên loa phóng thanh." Lăng Khắc Cốt vòng chắc bả vai Hi Nguyên, đi về hướng phòngquản lý. Tiểu Tễ đột nhiên chỉ vào cửa khu thương mại, hô lên với Lăng Khắc Cốt: "Cha, Tiểu Phi!" Lăng Khắc Cốt thấy một người đàn ông vạm vỡ đang kẹp Tiểu Phi đi ra khỏi cửa chính khu thương mại, lập tức lôi kéo Hi Nguyên đuổi theo. Ban ngày ban mặt lại có người dám bắt cóc con gái anh. Hi Nguyên lôi Tiểu Tễ, chạy đuổi theo sau lưng Lăng Khắc Cốt. Khi bọn anh chạy ra khỏi khu thương mại bách hóa, liền thấy tên đàn ông vạm vỡ kia ném Tiểu Phi vào trong ôtô. Hi Nguyên nóng lòng nhìn nhìn đường, sau đó lao thẳng về hướng của đối phương. Lúc này, từ mặt bên một chiếc xe hơi màu đen lao đến, đánh thẳng về hướng của Hi Nguyên và Tiểu Tễ. Lăng Khắc Cốt thấy thế, lập tức nóng lòng nhào qua, đẩy Hi Nguyên cùng Tiểu Tễ tới bên lề đường. Xe hơi thấy không đụng được vào người, lại quay đầu ngay chỗ khúc quanh, lần nữa lao về phía một nhà ba người bọn họ. Lăng Khắc Cốt ý thức được không tốt, lập tức đẩy Hi Nguyên cùng Tiểu Tễ ra, ở thời điểm chiếc xe kia sắp đụng vào anh thì lộn người một cái, nhảy lên nóc chiếc xe hơi. Anh móc súng lục ra, hướng vào phía trong cửa kính nổ súng. Xe đột nhiên mất khống chế xoay quanh trên mặt đất. "Lăng! Cẩn thận!" Hi Nguyên khẩn trương nhắc nhở Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt chui vào xe hơi, đẩy tài xế đã trúng đạn qua một bên cầm lấytay lái thuận lợi đỗ được xe vào bên đường, không để xảy ra tai nạn giao thông. Tưởng Lệ Văn đứng ở cách đó không xa, bất mãn nguyền rủa: "Tên vô dụng!" Không ngờ David còn chưa có chút công dụng nào, đã bị Lăng Khắc Cốt nổ súng bắn chết. Cô ta móc súng lục ra, cười lạnh nhắm ngay ngực Hi Nguyên: "Đi chết đi! Nha đầu xấu xí!" Lăng Khắc Cốt mới vừa nhảy xuống xe hơi, đang muốn xông về Hi Nguyên, liềnnhìn thấy Tưởng Lệ Văn cầm súng. Anh rống to "Cẩn thận", rồi liền chạynhanh về phía Hi Nguyên. Khi anh nhào tới trước mặt Hi Nguyên thì cũng đúng lúc tiếng súng vang lên. Hi Nguyên chỉ nghe được một tiếng trầm đục, Lăng Khắc Cốt đã gục ở trên người cô. "Lăng? ! Anh làm sao vậy?" Hi Nguyên đỡ Lăng Khắc Cốt đã vô lực, liền nhìn đến một tay đầy máu tươi, cô lo lắng gọi anh, "Lăng Khắc Cốt, em đừng làmtôi sợ. Anh đừng làm em sợ! Anh không thể chết!" "Bà xã. . . . . . Anh. . . . . . Mạng lớn. . . . . . Không chết được. . . . . ." LăngKhắc Cốt cắn răng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. "Cha!" Tiểu Tễkinh hoảng gọi Lăng Khắc Cốt. Cậu còn nhỏ, lần đầu tiên có kinh nghiệmvới loại chém giết kinh hãi này, nhất thời biến sắc. Lăng KhắcCốt thấy Tưởng Lệ Văn ở phía xa có súng, tỉnh táo ra lệnh cho Tiểu Tễ:"Tiểu Tễ, chạy về phía khu thương mại, không cho quay đầu lại! Nếu nhưcon dám quay đầu lại, cha về sau sẽ không nhận đứa con trai này nữa!" Hi Nguyên nghe hiểu ý tứ trong lời nói Lăng Khắc Cốt, cũng gào lên với con trai: "Tiểu Tễ, chạy mau! Con nhất định phải chạy, nếu không mẹ sẽkhông yêu con nữa!" Tiểu Tễ nghe lời lập tức chạy về phía cửa chính của khu thương mại. Nhìn Tiểu Tễ chạy vào khu thương mại, biến mất ở trong đám người, Hi Nguyêncùng Lăng Khắc Cốt thở phảo nhẹ nhóm thả lỏng bản thân. Ít nhất con củabọn họ đã an toàn. Tưởng Lệ Văn không ngờ Lăng Khắc Cốt sẽ dùngthân thể của mình đi bảo vệ con nha đầu xấu xí Hi Nguyên cái đó, ả cămtức đến gần bọn họ, cây súng lục nhắm ngay vào Hi Nguyên: "Nha đầu xấuxí, mày và Lăng Khắc Cốt cùng nhau xuống địa ngục đi!" "Tưởng LệVăn, là cô! Là cô giết chết ba ruột của tôi!" Thấy bộ dạng Tưởng Lệ Văncầm súng, trong đầu Hi Nguyên đột nhiên xuất hiện trận chém giết haimươi năm trước kia. Người giết chết ba căn bản không phải Lăng Khắc Cốt, mà là Tưởng Lệ Văn. Năm đó, Tưởng Lệ Văn mang mặt nạ Ngân Ưngcủa Lăng Khắc Cốt, tàn nhẫn vô tình giết chết Dã Lang. Khi Lăng Khắc Cốt vọt vào nhà Dã Lang thì Dã Lang toàn thân đã trúng không biết bao nhiêu vết đạn, ở bên cạnh anh ta là Hi Nguyên ngồi đó với ánh mắt đờ đẫn. Côđã bị trận chém giết tàn nhẫn này hù sợ mất hồn "Khắc Cốt, em đã thay Băng Nhi giết tên khốn kiếp Dã Lang này!" Tưởng Lệ Văn lấy mặt nạ Ngân Ưng xuống, cả người run rẩy nói. Cảm nhận được sợ hãi của Tưởng Lệ Văn, Lăng Khắc Cốt lập tức tiến lên ôm lấy Tưởng Lệ Văn, nhẹ giọng an ủi: "Lệ Văn, đừng sợ." "Khắc Cốt, Băng Nhi chết rất thảm, em muốn chặt Dã Lang ra làm trăm mảnh, đểcho hắn trọn đời không được siêu sinh!" Tưởng Lệ Văn ác độc nói. Hi Nguyên đột nhiên đánh về phía Lệ Văn, vừa cắn xé Tưởng Lệ Văn, vừa hô to: "Trả ba lại cho tôi! Trả ba cho tôi! . . . . . ." Tưởng Lệ Văn tức giận lấy súng lục dí lên trán Hi Nguyên, đang muốn giết nốtcả cô bé, Lăng Khắc Cốt lại ngăn cô ta: "Lệ Văn, chậm đã!" Lăng Khắc Cốt kéo Hi Nguyên ra phía sau, nói với Tưởng Lệ Văn: "Nó mới chỉ là một đứa bé!" "Nó là con gái của Dã Lang!" Tưởng Lệ Văn vẫn cố ý muốn giết chết HiNguyên, súng của cô ta vẫn ngắm chính xác vào ngực của Hi Nguyên, chỉcần nhẹ nhàng bóp cò một cái, Hi Nguyên sẽ trúng đạn bỏ mình. "Tôi nói không cho thì không cho! Để súng xuống!" Lăng Khắc Cốt nghiêm nghị ra lệnh cho Tưởng Lệ Văn. Trí nhớ lại lần nữachạy qua trong đầu Hi Nguyên, cô giờ mới hiểu được kẻ thù chân chính của cô là Tưởng Lệ Văn, căn bản không phải Lăng Khắc Cốt. Cô ta giết ba DãLang, hiện tại lại muốn giết chết chồng của cô- Lăng Khắc Cốt. Hi Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Lệ Văn. "Đương nhiên là tao! Dùsao mày cũng sẽ chết nhanh thôi, tao cũng không ngại nói cho mày biếtchân tướng. Dã Lang là tao giết. Lúc trước vì đoạt địa bàn của Dã Lang,tao với Miêu Đầu Ưng bày liên hoàn kế. Ha ha ha, Băng Nhi căn bản khôngphải Dã Lang hại chết, là Miêu Đầu Ưng ra tay. Tao cũng không có bị bọnngười Miêu Đầu Ưng thay phiên cưỡng bức, kẻ thực sự bị thay phiên cưỡngbức tới chết là Băng Nhi. Lăng Khắc Cốt, anh thật không ngờ có phảikhông? Kẻ mà anh muốn báo đáp thực ra chính là kẻ thù của anh!" Tưởng Lệ Văn nói xong, ngửa đầu điên cuồng cười lớn. "Cô thật hèn hạ!" Lăng Khắc Cốt đôi mắt đen hừng hực lửa thù hận bắn về phía Tưởng Lệ Văn. Em gái đáng thương của anh, trước khi chết vậy mà phải chịu ngược đãi như vậy, anh đột nhiên muốn giết người. Anh muốn giết Tưởng Lệ Văn, thay Băng Nhi báo thù. Bản thân anh vốn bị thương nặng đột nhiên bật lên, một chân nâng lên đá hướng tay cầm súng của Tưởng Lệ Văn. Tưởng Lệ Văn kịp thời né tránh, xoay người hướng Hi Nguyên nả một phát súng. Hi Nguyên không kịp phản ứng, đã cảm thấy ngực đau xót, máu lập tức ở trước ngực tràn ra. "Tưởng Lệ Văn, mày đi chết đi!" Lăng Khắc Cốt không để ý súng trong tay Tưởng Lệ Văn, đánh về phía cô ta. Đạn lần nữa xuyên thấu bụng của anh, máu nhuộm đỏ một mảng lớn trang phục. Anh cố nén đau đoạt lấy súng trong tay Tưởng Lệ Văn, hướng ngực cô ta bắn một phát. Tưởng Lệ Văn nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt không cam lòng. Ả còn chưa có đượchưởng cuộc sống của tỷ phủ đang sắp tới tay, ả không thể chết được. Ảkhông cam lòng, cho dù cô ta có chết, cũng phải đem bí mật về Tiểu Phimang vào trong phần mộ. Cái ả không có được, Lăng Hi Nguyên đừng nghĩlấy được, ả không có được, ả sẽ hủy diệt. "Lăng. . . . . . KhắcCốt. . . . . . Tôi. . . . . . Hận anh. . . . . ." Tưởng Lệ Văn oán hậnnhìn lại người đàn ông mà cô dù cho có dùng tới trăm phương ngàn kế cũng không cách nào có được này, từ trong hàm răng nặn ra những lời này. "Những lời này. . . . . . Nên do. . . . . . Tôi. . . . . . nói mới đúng. . . . . ." Lăng Khắc Cốt cắn răng căm tức nhìn người đàn bà lòng dạ rắn rếtTưởng Lệ Văn. Tưởng Lệ Văn giương nanh múa vuốt đánh về phía Lăng Khắc Cốt, muốn Ngọc Thạch Câu Phần (ngọc nát đá tan). Lăng Khắc Cốt đem hết toàn lực, một quyền đánh về vào mặt của Tưởng Lệ Văn,chỉ thấy ả nhận một quyền này xong, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh. Lăng Khắc Cốt bỏ lại Tưởng Lệ Văn đã hôn mê bất tỉnh, bò về hướng Hi Nguyên. "Bé con, nói với anh rằng em không sao đi." Lăng Khắc Cốt thấy ngực Hi Nguyên nhiễm đỏ máu tươi, nhất thời đau lớn. Anh kéo lê thân thể vô lực bò về hướng Hi Nguyên. Hi Nguyên vươn tay, dùng sức cầm lấy bàn tay to của Lăng Khắc Cốt đang đưa về phía cô: "Lăng. . . . . Em . . . . . Không hối hận." Cô không hối hận đã yêu Lăng Khắc Cốt, không hối hận cùng anh vượt qua thời gian hai mươi năm này. Bởi vì tình yêu mà bọn họ có được. Rất nhiều hình ảnh giống như những thước phim chạy một lượt qua trong đầucô, nhớ tới những tháng ngày trôi qua khi mất đi trí nhớ, có vui, cóbuồn, có yêu, có hận. . . . . . Vô số tâm tình phức tạp xẹt qua tronglòng cô. Bọn họ có duyên gặp được nhau, lại không có duyên cùng đi đến cuối cùng. Nước mắt Hi Nguyên như dòng suối nhỏ ào ra, rào rào rơi xuống hai gò má. "Đồ ngốc!" Lăng Khắc Cốt lộ vẻ xúc động rơi nước mắt. Còn nhớ rõ lần đầutiên nhìn thấy Hi Nguyên, anh liền bị đôi mắt đẹp trống rỗng của cô hấpdẫn. Cái nhìn kia đã nhất định sau này sẽ lưu luyến si mê không dứt. Hi Nguyên đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức nhợt nhạt đi rất nhiều. Cô vô lực cười khổ. Lăng Khắc Cốt xoay tay cầm chặt lấy tay cô: "Bé con, chịu đựng! Em không thể chết!" "Anh sống, em sống. Anh chết em chết." Hi Nguyên cười hướng Lăng Khắc Cốt có lết tới mấy bước. Nếu như có chết, cô cũng muốn chết ở trong ngực LăngKhắc Cốt. Hai người bị thương nặng, dùng hết chút sức lực cuốicùng cùng hướng về phía đối phương. Rốt cuộc, Lăng Khắc Cốt thành côngôm lấy Hi Nguyên. "Lăng. . . . . . Hôn em đi . . . . . Một lầnnày nữa. . . . . ." Hi Nguyên lộ ra một nụ cười thê lương đầy tiếc nuối, yêu cầu Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt nâng mặt của Hi Nguyên lên, nhẹ nhàng ấn nụ hôn lên môi cô. Máu xen lẫn nước mắt chảy vào giữa nụ hôn của hai người. Ở phía xa, Tưởng Lệ Văn đột nhiên mở mắt, ả lặng lẽ hướng về phía khẩu súng lục rơi cạnh đó bò tới. Lăng Khắc Cốt hôn Hi Nguyên khiến ả ghen tỵ, rốt cuộc khi cô ta chạm tới được khẩu súng, cười đến hết sức phách lối. "Lăng Hi Nguyên, mày đi chết đi!" Ả giơ súng lên, bắn về phía Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt nhanh chóng che ở trước mặt Hi Nguyên, chỉ nghe anh rên lênmột tiếng, máu tươi lập tức loang ra trên áo khoác của anh. Khi tiếng còi cảnh sát vang lên thì Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt đã bởi vì mất máu quá nhiều mà nhắm mắt lại. "Cha! Mẹ!" Tiểu Tễ từ trong trung tập bách hóa chạy ra, khóc chạy về hướng hai người. Cậu vô lực té nhào vào trên người Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt, tâm thảm thiết khóc lớn. Không có cha mẹ, cậu nên làm cái gì? Cảnh sát nhanh chóng bảo vệ hiện trường, không để cho bất luận kẻ nào tiến vào. Tưởng Lệ Văn bị cảnh sát còng tay lại, đưa lên băng ca. Lúc bọn họ bọc Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt vào hai túi ny lon muốn mang đi, thì đám người Ngân Báo vội vã chạy tới. "Để người xuống!" Ngân Báo kêu to ngăn cản động tác của cảnh sát. Bọn họ mà tới trễ một bước, Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt cũng sẽ bị coi như thithể, mang đi, bỏ vào ngăn lạnh của nhà xác. "Tiên sinh Ngân Báo, bọn họ đã chết." "Chết với tôi vẫn là những người quan trọng! Nói với Cục trưởng của các vịmột tiếng, nói Tổng giám đốc và phu nhân là do Ngân Báo tôi đem đi."Ngân Báo chỉ huy thủ hạ cũng chính là những người anh em đưa Hi Nguyênvà Lăng Khắc Cốt đưa bào trong xe cứu thương của anh. "Được, tiên sinh Ngân Báo." Cảnh sát cũng biết mấy ông trùm của Ưng tập đoàn, ai cũng không dám đắc tội mấy người bọn họ. Bách Hổ tự trách: "Đều tại tôi không có bảo vệ tốt lão đại và bé con." "Cái này cũng không thể trách cậu, Bách Hổ, cậu ôm Tiểu Tễ về nhà trước, lão đại và bé con do tôi phụ trách." Ngân Báo tỉnh táo phân phó Bách Hổ. Bách Hổ gật đầu một cái, ôm lấy Tiểu Tễ liền đi về hướng xe của mình. "Cháu muốn cha mẹ!" Tiểu Tễ đau lòng đưa đôi tay về hướng xe cứu thương. "Tiểu Tễ ngoan!" Bách Hổ đau lòng ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã để nước mắt chảy ra. "Chú, cha mẹ cháu sẽ chết sao?" "Sẽ không!" Bách Hổ ôm chặt Tiểu Tễ, nước mắt không ngừng được, chảy xuống. Tại sao lão đại cùng bé con muốn yên yên ổn ổn sống những tháng ngày hạnhphúc đều không thể có được? Luôn có người tới phá hoại hạnh phúc của bọn họ. Đáy lòng Bách Hổ âm thầm cầu nguyện, hi vọng Thượng Đế cóthể mở to đôi mắt, không để cho hai con người có tình cũng nhau chết đi. Trong phòng cấp cứucủa Bệnh viện Ngân Báo, hội tụ chuyên gia giải phẫu kiệt xuất nhất vềngoại khoa của toàn viện, ở dưới sự chỉ huy của Ngân Báo đang cố gắngcấp cứu Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt. Lúc mới được đưa vào viện thì timcủa họ đã hoàn toàn ngừng đập. Cũng rất nhiều người khuyên Ngân Báo từbỏ, nhưng anh đều trợn mắt không tin vào điều quỷ quái đó, kiên trì muốn được thử một lần. Nhìn dòng máu chậm rãi được chảy vào mạch máucủa Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt, Ngân Báo một thân đổ đầy mồ hôi. Thậtmay là lúc trước Lăng Khắc Cốt nói nên rút vài túi máu, bỏ vào kho máucất giữ, anh nói là để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ xảy ra. Khôngngờ, hôm nay thật dùng tới. Nếu như không phải là theo lời LăngKhắc Cốt nói, chuẩn bị máu cất giữ trước, anh thật không có cách nào lấy được nhóm máu hiếm có RH âm tính như vậy. Bên trong phòng cấpcứu loạn thành một mảnh, bên ngoài phòng cấp cứu cũng sắp không xong.Tiểu Tễ như tượng đá tựa vào trên tường, nho nhỏ tuổi cũng đã có loạitỉnh táo bạn cùng lứa tuổi không có. Đôi tròng mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào đèn đỏ nơi cửa phòng cấp cứu, chăm chú đến chớp mắt một cáicũng không có. Chỉ có đôi mắt vằn tơ máu và mười ngón tay nắm chặt tiếtlộ tâm tình đang khẩn trương của cậu. Thang Mang Lâm khóc ngã vào trong ngực Sơn Miêu, đau lòng nói: "Lượng, anh nói xem anh ấy thật sự không cứu được sao?" "Quạ đen!" Sơn Miêu lập tức bất mãn nói, "Lão đại là người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ không có việc gì." Thanh Long đột nhiên ôm Tiểu Phi đi tới. "Bắt được bọn cướp rồi hả ?" Thấy Tiểu Phi bình an trở về, Sơn Miêu quan tâm hỏi. "Đã giao cho bên công an." Thanh Long tỉnh táo gật đầu, "Tên khốn kia, thếnhưng nghĩ đem Tiểu Phi đổi lấy tiền chuộc. Tôi cho dù có tiền đi nữa,cũng sẽ không giao cho một lũ khốn kiếp!" "Tiểu Phi bình an, chúng ta an tâm rồi." Sơn Miêu gật đầu một cái, "Bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tình." "Lão dại như thế nào?" Thanh Long lo lắng nhón đầu ngón chân lên, muốn nhìn một chút tình huống trong phòng cấp cứu. “Đã vào đó nhiều giờ rồi, một chút tin tức cũng không có." Bách Hổ trầm giọng bi thống nói. "Hổ, em không muốn Hi Nguyên chết." Doãn Nhạc nằm ở trong ngực Bách Hổ, khóc đến thê thảm. "Yên tâm, có Ngân Báo ở đây, anh ấy nhất định sẽ đoạt lại người từ trong tay của Thượng Đế." trên mặt cương nghị của Bách Hổ có loại tín niệm kiênđịnh. Anh không tin Thượng Đế luôn làm khó người tốt. Tiểu Phi ở trong ngực Thanh Long giùng giằng, bất mãn nói: "Bệnh viện thật là thúi! Cháu muốn về nhà!" "Tiểu Phi, em câm miệng lại cho anh!" Tiểu Tễ tức giận khiển trách em gái,"Cha mẹ đang bên trong cấp cứu, em tạm thời bớt đáng ghét chút đi!" Hôm nay nếu như không phải là Tiểu Phi không ngoan, có lẽ bi kịch này cũng sẽ không xảy ra. Tiểu Tễ đột nhiên đối với đứa em gái luôn nhõng nhẽo này sinh ra bất mãn. Tiểu Phi chưa bao giờ thấy anh trai phát giận, bị sợ đến không dám nói nữa. Không biết đã trải qua bao lâu, Ngân Báo mới từ trong phòng đi ra, anh mệtmỏi nói với mọi người "Đã khôi phục nhịp tim, nhưng tình huống vẫn không lạc quan như cũ, thương thế của bọn họ quá nghiêm trọng, còn phải quansát thêm 48 giờ nữa." "Ngân Báo, bất kể phải trả giá thế nào,cũng phải cứu sống lão đại và bé con cho tôi. Cậu có nghe hay không?"bàn tay Thanh Long kích động cầm bả vai Ngân Báo. Có lẽ là Thượng Đế nghe được mọi người cầu nguyện, Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên sau khihôn mê bảy ngày bảy đêm, hai người bọn họ đồng thời mở mắt. "Bécon. . . . . ." Lăng Khắc Cốt tham lam nhìn Hi Nguyên mặt tái nhợt đang ở ngay trên giường bệnh bên cạnh anh, tâm tình có chút kích động. "Lăng. . . . . ." Hi Nguyên cố hết sức vươn tay, cùng bàn tay Lăng Khắc Cốt nắm lấy nhau giữa khoảng không. Hai người nhìn nhau cười, hạnh phúc không thể thốt nên lời Nhìn thấy bọn họ tỉnh lại, Doãn Nhạc và Bách Hổ vẫn luôn canh ở trong phòngbệnh kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bọn họ vội vàng thông báocái tin tức tốt này cho các huynh đệ. Một năm sau, lễ Giáng Sinh, Lăng Khắc Cốt ngồi ở bên cây thông noel, ôm Hi Nguyên, khuôn mặt ngậptràn tình yêu. Mười ngón tay của họ đan xen thật chặt, giống như ngày đó tỉnh lại ở trong bệnh viện, không chịu tách ra. "Anh, em muốn cái hộp kia!" Tiểu Phi chỉ vào cây thông noel thật cao, nhõng nhẽo yêu cầu. Tiểu Tễ đã tám tuổi thành một tiểu suất ca. Cậu lạnh lùng nhón đầu ngón chân lên, lấy cái hộp trên cây thông noel xuống đưa cho Tiểu Phi. "Em còn muốn cả cái bên kia nữa." Tiểu Phi tiếp tục vênh mặt hất hàm sai khiến Tiểu Tễ. "Em xong chưa?" Tiểu Tễ rốt cuộc bị Tiểu Phi chọc giận, cậu chỉ vào mộtđống lớn hộp quà bên cạnh Tiểu Phi, bất mãn phát biểu, "Nhiều quà tặngnhư vậy em bóc chừng nào mới hết?" "Em bóc không hết liền có người giúp việc bóc giúp." Tiểu Phi khinh thường nói. "Đồ tham lam!" Tiểu Tễ quyết định không dung túng Tiểu Phi nữa. Cậu bắt lại hộp quả mới vừa rồi gỡ xuống cho Tiểu Phi kia, đi lên lầu. Tối nay tất cả quả tặng đều bị Tiểu Phi cướp hết, cậu cũng muốn giữ lại một cái cho riêng mình. "Lăng Thượng Tễ, mau trả lại quà cho em!" Tiểu Phi căm tức chống nạnh, một bộ dáng cậy mạnh. "Cái này là của anh." Tiểu Tễ lắc lư cái hộp, nở nụ cười lãnh khốc với Tiểu Phi. "Lăng Thượng Tễ!" Tiểu Phi bất mãn chạy đuổi theo lên lầu. Quà tặng cô coitrọng phải là của cô. Cho dù Thượng Tễ là anh, cũng phải nhường cô! "Em đuổi không kịp anh!" Tiểu cười Tễ ác ý, cất bước chân dài chạy lên lâu. "Anh cứ chờ xem!" Tiểu Phi giận đến cắn răng nghiến lợi. "Bé con, thật muốn mãi như thế này." Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn đáng yêu,Lăng Khắc Cốt hôn cổ trắng ngần của Hi Nguyên, giống như đang thưởngthức rượu nguyên chất, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, say mê nói. "Chúng ta sẽ hạnh phúc đến già. Đến khi em tóc đã hoa râm, hàm răng rụng hết,em cũng không cho thay lòng." Hi Nguyên ngang ngược xoay người, nằm ởtrong ngực Lăng Khắc Cốt, dùng giọng điệu đầy uy hiếp ra lệnh. "Chờ tới khi em tóc hoa râm, hàm răng rụng sạch, tôi anh cũng đã thành mộtlão già, trừ em ra, còn có ai muốn anh nữa chứ?" Lăng Khắc Cốt mê hoặcnháy mắt mấy cái. Hi Nguyên bị anh chọc cười. Đúng vậy nha, nếu như cô già rồi, anh cũng vậy sẽ già đi với cô. "Vậy em coi như hành thiện tích đức, chứa chấp cái ông lão này là đượcrồii." Hi Nguyên ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, nhiệt tình hôn môi mỏng khêugợi của anh. Cũng đã gần người 40 tuổi, nhìn thế nào cũng giốngnhư mới chỉ có ba mươi, cái người đàn ông yêu nghiệt Lăng Khắc Cốt nay,luôn là đẹp trai đến khiến cô động lòng. Lăng Khắc Cốt từ bị động biến thành chủ động, anh lật người, đè Hi Nguyên ở phía dưới, tận tình hôn môi cô. Những bông tuyết ngoài cửa sổ chứng kiến kích tình của bọn họ, trong đêmgiáng sinh rét lạnh này, bên trong phòng một mảnh lửa nóng, đống lửatrong lò sưởi chiếu sáng gương mặt của bọn họ, khiến cho nụ cười của bọn họ vô cùng hạnh phúc. Bên tai Hi Nguyên đột nhiên vang lên một bản nhạc lãng mạn: Chuyện lãng mạn nhất mà tôi nghĩ đến Chính là cùng em cùng nhau già đi Dọc theo quá trình đó tạo nên bao kỷ niệm vui Để đến về sau ngồi xích đu từ từ tán gẫu Chuyện lãng mạn nhất mà tôi nghĩ đến Chính là cùng em cùng nhau già đi Cho đến khi đi đến cuối con đường Em vẫn như cũ coi tôi như bảo vật trong tay Chuyện lãng mạn nhất mà tôi nghĩ đến Chính là cùng em cùng nhau già đi Dọc theo quá trình đó tạo nên bao kỷ niệm vui Để đến về sau ngồi xích đu từ từ tán gẫu Chuyện lãng mạn nhất mà tôi nghĩ đến Chính là cùng em cùng nhau già đi Cho đến khi đi đến cuối con đường Em vẫn như cũ coi tôi như bảo vật trong tay Cô Nhi Viện Ái Tâm,Tiểu Phàm mặc áo bông đơn giản đứng ở trong tuyết, ngẩng gương mặt ngâythơ hứng lấy những bông tuyết trắng rơi đầy trời. Mẹ, người đã đi đâu? Tại sao không cần Tiểu Phàm nữa? Mặc dù mẹ luôn đánh cô, mắng cô, nhưng cô vẫn là một đứa nhỏ có mẹ. Hiện tại, cô hoàn toàn biến thành một cô nhi không người yêu thương, thân thích. Đôi mắt to tròn trong suốt của Tiểu Phàm đau lòng chớp chớp mấy cái, cô liều mạng ép cho nước mắt không chảy ra. Tiểu Phàm phải kiên cường, Tiểu Phàm ngoan, mẹ mới có thể lại mang cô về nhà. Cô bé vẫn ôm hi vọng được mẹ mang về, nhưng là đã mấy năm, bà ấy dường như đã quên mất mình còn một đứa con gái, Tưởng Lệ Văn chưa từng xuất hiện. Mỗi ngày trôi qua cô bé càng thêm thất vọng, dần dần tiếp nhận số mạng bị vứt bỏ của mình. "Tưởng Tiểu Phàm! Đi quét nhà cầu!" Tiểu Phàm mới vừa làm xong bài tập, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị giáo viên kêu tên. Quét dọn nhà cầu là việc ai cũng không muốn làm, giáo viên liền nhắm vào đứa nhỏ không có người hậu thuẫn. Tiểu Phàm bởi vì luôn trầm mặc ít nói,không bao giờ tìm lý do phản kháng, cho nên học kỳ này, quét dọn nhà cầu cơ hồ đã biến thành việc riêng của Tiểu Phàm. Tiểu Phàm thu lại sách vở, trầm mặc không nói đi ra khỏi phòng học. "Tôi giúp em." Lúc này, cậu nhóc cao lớn hơn cô rất nhiều, nở nụ cười ấm áp với cô. "Không cần. Cám ơn lớp trưởng." Tiểu Phàm nói cám ơn với đối phương. Lớp trưởng Từ Triệt là bạch mã hoàng tử của rất nhiều cô bé trong cô nhiviện, có gia thế cao ngất lại có vẻ bề ngoài xuất chúng. Một cô nhi tầmthường như cô, sao có thể xứng với Từ Triệt ưu tú như vậy. Cho nên mặcdù anh nhiều lần cố ý lấy lòng cô, đều bị cô cự tuyệt. Cảm giác tự ti khiến Tiểu Phàm chưa bao giờ dám hy vọng hạnh phúc xa vời. Cô cầm giẻ lau nhà vừa lau sàn toilet, vừa cắn môi dưới, u oán thở dài. Ngày lạnh quá, trên tay của cô đã có mây chỗ bị tổn thương do giá rét, khicô chà lau bồn rửa thì nước làm cho vết thương đau xót, đau đến cô phảitúm lấy ngón tay, đau lòng bật khóc. Việc hôm nay nhất định phải làm xong, nếu không lớp bị trừ điểm, giáo viên nhất định sẽ phạt cô. Cô nhịn đau, bắt đầu làm việc. Chờ sau khi toilet đã được lau dọn sạch sẽ, cô mới dám nghỉ ngơi. Cô đeo bọc sách từ từ đi ra khỏi trường học, cô vừa muốn băng qua đường,liền bị một cô bé đi cùng chiều đụng ngã. Cô nặng nề ngã xuống lối đibộ, mặc dù mặc quần dài, nhưng cô vẫn cảm thấy có một chỗ đau đến thắtlòng. Cô gái đụng ngã cô cùng không có nói xin lỗi, ngược lại bất mãn đá cô một cước: "Nha đầu xấu xí, mày không có mắt à? Lại dám đụngvào bản tiểu thư!" Vốn là đầu gối đã bị thương rất đau, lại nhận cú đá này của đối phương càng đau gấp bội. Cái trán của cô toát mồ hôi lạnh. "Thật xin lỗi." Thấy rõ đối phương là Lăng Thượng Phi, con gái chủ tịch LăngKhắc Cốt của trường, cô cúi đầu, hướng đối phương xin lỗi. Loại lá ngọccành vàng, thiên chi kiều nữ này là nhân vật một cô nhi như cô chọc vàokhông nổi, mặc dù lỗi không phải của mình, nhưng Tiểu Phàm vẫn đành ủykhuất nói lời xin lỗi. Nói xin lỗi xong, cô kiên cường đứng lên, khập khiễng đi về phía bến xe bus. "Nha đầu xấu xí đáng chết!" Lăng Thượng Phi ghen tỵ nhìn lưng Tưởng TiểuPhàm. Ở trong trường học, Tưởng Tiểu Phàm dịu dàng và mỹ lệ khiến cô bịlu mờ đi rất nhiều. Cô là ai? Con gái Lăng Khắc Cốt, dung mạo của côxinh đẹp như vậy, lại không thể sánh bằng một con nhà đầu xấu xí nghèohèn. "Tiểu Phi, cô bé đó là ai?" Sơn Miêu phụ trách tới đón Lăng Thượng Phi dùng ánh mắt có chút kì quái nhìn Tiểu Phàm phía xa. "Một nha đầu bần tiện!" Lăng Thượng Phi giễu cợt nói. Cô mở cửa xe, liềnnhào vào trong ngực một chàng trai: "Anh Hàn, chúng ta đi nhảy đi." Chàng trai trẻ ngẩng gương mặt tươi cười mị hoặc lên, tiêu sái nói: "Thím nhỏ muốn chúng tôi đưa em về nhà." "Không cần để ý tới mẹ! Em muốn đi nhảy." Lăng Thượng Phi bất mãn bĩu môi. Mẹquản cô càng ngày càng nghiêm, không cho cô mặc quần cực ngắn, không cho cô đi bar, không cho cô khiêu vũ. . . . . . Không cho gì gì đó, quánhiều thứ luôn, cô còn không nhớ nổi hết những điều mẹ nói. "Tiểu Phi nghe lời đi!" Sơn Miêu không hài lòng trừng mắt nhìn Lăng Thượng Phi một cái. Thượng Phi phách lối tùy hứng một chút hiểu chuyện cũng không có, ngược lại cô bé mới vừa rồi gặp kia. . . . . . Sơn Miêu lắc đầu một cái, tự cười mình suy nghĩ nhiều. Anh làm sao lại cảm thấy cô nhóc kia rất giống bé con khi còn nhỏ? "Mọi người chẳng ai yêu thích em!" Lăng Thượng Phi bất mãn dựa vào ghế, tức giận cong môi lên. "Ai nói? Tiểu Phi xinh đẹp như vậy, Anh Hàn hiểu rõ em nhất." Hàn Tuấn Vũ cười vòng chắc bả vai Lăng Thượng Phi, dụ dỗ cô. Lăng Thượng Phi lúc này mới đổi giận thành cười. Sơn Miêu sau khi về đến nhà, gọi điện thoại cho Bách Hổ: "Bách Hổ, có chuyện tôi cảm thấy có chút kỳ hoặc." "Chuyện gì?" âm thanh Bách Hổ hào sảng vẫn giống như mười năm trước. "Hôm nay tôi tình cờ gặp một cô bé mồ côi, dáng dấp giống hệt bé con khi còn bé." Chỉ cần liếc một cái, anh liền nhớ như in gương mặt của Tiểu Phàm. Nét mặt ẩn nhẫn đó của cô bé giống hệt như Bé con lúc còn nhỏ bị TưởngLệ Văn bắt nạt. "Dáng dấp giống nhau có rất nhiều người, loại chuyện này cũng đáng để anh ngạc nhiên sao?" Bách Hổ không cho là đúng nói. "Cậu giúp tôi điều tra cô một chút. Trong lòng tôi luôn thấy bất an." SơnMiêu không dám nói ra nghi ngờ nơi đáy lòng, anh muốn tìm chứng cớ trước đã. . . . . . . Tại một khu đồi núi cách đó rất xa, có một khu trại giam. Tưởng Lệ Văn bất mãn ở trong tù đi qua đi lại. Ả bị giam ở chỗ này đã rất nhiều năm, sắp nổi điên rồi! Nếu quả thật bị giam cả đời, ả nhất định sẽ nổi điên. "A! A! A!"Ả vừa bức tóc, vừa điên cuồng la lớn. "703, im lặng!" Một cảnh ngục đi tới, cầm cái gậy cao su ra lệnh. "A!" Tưởng Lệ Văn như người điên rống lên với cảnh ngục. 703, cô ở chỗ này, cũng chỉ là một con số. Cánh gọi buồn cười biết nhường nào. Ngục cảnh hình như bị cô chọc giận, hắn mở cửa phòng giam ra, cầm cái gậy cao su muốn dạy dỗ Tưởng Lệ Văn. Hắn giống như đánh giá thấp sự nguy hiểm của Tưởng Lệ Văn, cũng không có khóa cửa lại cho chắc chắn. Tưởng Lệ Văn thấy thời cơ đến, cảnh ngục vừa tới gần, cô ta đột nhiên ra tay. Cổ viên cảnh ngục bị ả bẻ gãy, tắt thở tại chỗ. Ả tước lấy súng bên hông cảnh ngục, len lén chạy ra khỏi phòng giam. Ả muốn tự do! Trong mắt của Tưởng Lệ Văn có loại vằn máu điên cuồng, sau khi bắn chết támcảnh ngục, ả thành công nhảy ra khỏi tường rào trại giam. Tiểu Phi, mẹ tới tìm con đây! Ả lộ ra nụ cười tà ác, biến mất ở trong bóng tối. . . . . . Đêm bị bao phủ bởi bóng tối, nguy hiểm không thể biết trước đang dần dần phủ xuống. . . . . . . Thân mến, chuyện về Hi Nguyên rốt cục cũng viết xong. Vốn định viết một cáikết bi kịch, nghĩ mãi cũng không nỡ viết, vẫn nên là kết thúc hạnh phúcvui vẻ đi, không nỡ để bé con phải chịu tổn thương nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]