Không có phòng bị, đôi mắt cô trợn to hoảng sợ, hai chân muốn chạy thế nhưng không nâng nổi.Cô trơ mắt nhìn xe hơi đang lao về phía mình, bị sợ hãi đến thét chóitai.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đôi bàn taykịp thời ôm hông của cô, lôi cô ra khỏi trung tâm đường đi. Chiếc xe hơi gây chuyện kia vừa thấy có người xuất hiện, lập tức hốt hoảng mà chạy.Thân thể Thang Mang Lâm đã ngã vào một lồng gực bền chắc, cô còn chưakịp tỉnh táo lại từ trong sự kinh hoảng, liền nghe đến tiếng gầm đầygiận dữ
"Con mẹ nó em là kẻ ngu à? Thấy xe hơi còn không biếtchạy sao?" Người phía dưới giọng điệu gầm gừ rất lớn, giọng nói quenthuộc này khiến lòng của Thang Mang Lâm phát run.
"Tôi chính làkẻ ngu! Anh làm sao lại cứ muốn xen vào việc của tôi?" Thang Mang Lâmkhiêu khích nhìn gương mặt tuấn tú tà mị phía dưới. Lại là Sơn Miêu, anh làm thế nào trùng hợp như vậy xuất hiện ở bệnh viện? Vốn trong lòng côđang cảm kích sau khi nghe thấy rống giận của Sơn Miêu, liền tổn thươnghỏi ngược lại.
"Tôi trông nom con tôi! Không được sao?" sắc mặtSơn Miêu lúng túng mở to mắt, trên gương mặt tuấn tú không kềm chế đượchiện lên sắc hồng nhàn nhạt, anh đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng, hoảng sợ kéo Thang Mang Lâm đứng lên.
"Con là của tôi! Không cần anhtrông nom!" Thang Mang Lâm hất tay Sơn Miêu ra, một chút cảm kích vìđược Sơn Miêu cứu cũng không có. Nếu không phải là tại Sơn Miêu, cô cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện tới vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220191/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.