Hơi thở mang theo mùivị ngai ngái mập mờ tràn ngập cả buồng xe. Hi Nguyên giống như con thỏnhỏ bị kinh sợ co rúc ở trong ghế, không nhìn tới người đàn ông lãnhkhốc bên cạnh đó. Trận hoan ái mới vừa rồi kia là cưỡng bức trần trụi,cô bị thương, giống như muốn thoát khỏi nỗi bi thương kia, anh căn bảnkhông để ý tới cô có đau hay không, cứ như vậy cuồng dã ở trong thân thể khô khốc của cô bừa bãi tàn sát, một khắc kia, cô chỉ có một cảm giác,đó chính là đau. Nơi đó đau quá, lối nhỏ khô khốc kia căn bảnkhông cách nào thích ứng được sự to lớn của anh, bị xé rách, bị đau,nóng rát khó chịu. Cho tới bây giờ, thân thể của cô vẫn chìm trong hoảng sợ, tựa như vừa mới chết qua một lần. Không có yêu, không có ôn tồn,chỉ còn lại vô tình và băng lãnh, anh tựa như một ác ma đưa ra móng vuốt bén nhọn xé nát cô. Đột nhiên Lăng Khắc Cốt đưa một bàn tay toqua, ngón tay thô lệ này hướng về phía lỗ tai của cô, anh đụng chạm dọaHi Nguyên giật mình, thân thể của cô ở lúc ngón tay anh dán lên da thịtkhông tự chủ được phát run, đôi mắt ướt trống rỗng hoảng sợ nhìn về phía Lăng Khắc Cốt. Mày kiếm Lăng Khắc Cốt không vui nhíu lại, conmắt thâm u chìm lạnh của anh lạnh lùng nhìn Hi Nguyên một cái, sau đóbá đạo ôm cô đến trên đùi, cường thế mà đè cô ở trong ngực. "Khốn kiếp! Buông tôi ra!" Hi Nguyên kháng cự đẩy Lăng Khắc Cốt, tổn thươngmới vừa rồi ở trong lòng yếu ớt của cô in một dấu ấn ám ảnh thật sâu,ngay cả bị đụng chạm cũng cảm thấy sợ hãi. Nước mắt uất ức bị cô mạnh mẽ bức về hốc mắt, không chịu để cho Lăng Khắc Cốt thấy cô mềm yếu. Bởi vì Hi Nguyên giãy giụa, tay cầm lái của Lăng Khắc Cốt vừa trợt, xe ởtrên đường cái uốn lượn một đường, thiếu chút nữa đụng vào xe hơi trướcmặt. Lăng Khắc Cốt vội vàng đạp phanh, sau đó âm chí thấp giọng rốnglên: "Không được nhúc nhích! Cử động nữa tôi liền. . . . . ." "Thế nào, anh còn mạnh hơn sao?" Hi Nguyên quật cường nâng lên đôi mắt nhỏướt nhẹp, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, trừ tổn thương cô, anh còn cóthể làm cái gì? "Bé con, không cần chọc giận tôi!" Nhìn mắt HiNguyên vằn vện tia máu cùng nước mắt, lông mi dày rậm của Lăng Khắc Cốthơi run rẩy một chút, bàn tay ôm Hi Nguyên vào bên hông bỗng chốc dùngsức, khiến thân thể cô thật chặt áp vào trên ngực của anh, đôi tròng mắt đen lạnh lùng mà cuồng nịnh kia ở khoảng cách gần đe dọa nhìn ánh mắtcủa Hi Nguyên. Anh không cách nào nhịn được Hi Nguyên nói với anh xacách. Từ nhỏ, trong mắt của cô cũng chỉ có sự hiện hữu của anh, nhưng là bây giờ cô không chỉ lệ thuộc vào anh nữa, thậm chí còn học được phảnkháng anh. Trong lòng của cô đã không có quá nhiều vị trí của anh. Côrốt cuộc yêu người đàn ông nào? Vừa nghĩ tới cô không thương anh, LăngKhắc Cốt liền cảm thấy không cách nào nhịn được, trong lồng ngực đầy lửa giận không cách nào đè nén. Vừa nghĩ tới có người đàn ông so với mìnhcó được Hi Nguyên sớm hơn, anh liền đố kị đến muốn nổi giận. Nếu như đây chính là yêu, vậy anh đã sớm lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục. "Là anh chọc tôi." Hi Nguyên đau lòng nhắm mắt lại, không nhìn tới cặp mắtthâm thúy trầm lạnh kia của Lăng Khắc Cốt nữa. Cặp mắt kia tựa như mang theo ma pháp, chỉ cần cô chống lại, tâm sẽ trầm luân. Nói không yêu thì ra cũng không phải một chuyện dễ dàng nhý vậy, cô nói với Lãng Khắc Cốt tình yêu tựa như độc dược mãn tính, trải qua nhiều năm như vậy đã sớmxuyên vào đến trong xương thịt của cô. Thế nhưng Lăng Khắc Cốt giống như ác ma, muốn cô phải yêu thế nào đây? Lòng của cô ở giữa sự yêu hay không yêu mà kịch liệt giãy dụa, lại không tìm được cửa đột phá. Thấy cánh môi run rấy của Hi Nguyên vương tia máu nhàn nhạt, Lăng Khắc Cốtđột nhiên cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương bị cắn phánày của cô. Sự dịu dàng đột ngột này khiến lòng của Hi Nguyên kịch liệtnhảy lên. Cô quay mặt, không nhìn tới nhu tình trong tròng mắt đen thâmthúy của anh. Là nhu tình sao? Ác ma cũng sẽ dịu dàng ư? Tim của anh cũng sẽ có nhiệt độ sao? Khóe môi Hi Nguyên cố ngăn một tia cười yếu ớt khổ sở. Mất đi cánh môi ấm áp của Hi Nguyên, gương mặt tuấn tú lãnh khốc Lăng KhắcCốt dúm lại. Anh giống như là thùng thuốc súng đang muốn nổ tung, mặtđen thui khởi động BMW, ánh mắt của anh không nhìn về phía Hi Nguyênnữa, ôn tình vừa rồi giống như là mây bay vừa hiện đã biến mất khôngthấy chút tung tích. Hi Nguyên bị anh ép ở trong ngực, động cũngkhông thể động, bàn tay bên hông giống như gọng kiềm, siết thật chặt lấy cô, thít đến khiến hô hấp của cô có chút dồn dập. Nơi bụng truyền đếnmột hồi đau lâm râm, không phải rất đau, nhưng vẫn làm cho cô khẩntrương. Trận cưỡng đoạt mới vừa rồi quá mức kịch liệt, mỗi một lần dường như cũng có thể đánh tới sâu trong tử cung cô. Cô lo âu cúi đầu nhìnbụng mình, hi vọng bảo bảo không xảy ra chuyện. Đang lúc cô trầmtư, xe đột nhiên lắc lư một hồi, từ cửa sổ xe phía sau đột nhiên truyềnđến một âm thanh thanh thúy, đó là âm thanh đạn đụng thủy tinh, HiNguyên được sự huấn luyện chuyên nghiệp của Lăng Khắc Cốt lập tức cảnhgiác ngẩng đầu, nhìn về phía sau. "Cúi đầu!" Lăng Khắc Cốt độtnhiên đè thấp đầu của cô, đem cả thân thể cô che ở trước ngực, mắt lạnhquan sát tình huống phía sau qua kích chiếu hậu, sau đó quả quyết tăngtốc, quẹo cua, nhanh chóng biến mất ở trên xa lộ. "Ba." Hi Nguyên khẩn trương nắm chặt áo khoác Lăng Khắc Cốt, lặng lẽ từ đầu vai Lăng Khắc Cốt nhìn về phía sau. Là ai mà to gan như vậy, lại dám nổ súng giữa phố xá đông người? "Ngồi vững vàng!" Lăng Khắc Cốt đem hai tay Hi Nguyên vòng ngang hông củaanh, không yên tâm dặn dò cô. Vì muốn nhanh chóng cho xe thoát khỏi khuvực nguy hiểm, Lăng Khắc Cốt không còn có tay nào trống để ôm lấy HiNguyên nữa, cho nên chỉ có thể để cho cô ôm chặt mình. Những ngày này, luôn có một lực lượng bí ẩn đấu với anh. Anh cho là đối phương đãbị anh đánh cho không còn sức phản kích, mới đi gặp Hi Nguyên. Thật rathì từ ngày đầu tiên Thẩm Đan đi tìm Hi Nguyên, anh cũng đã nắm giữ tấtcả tin tức của Hi Nguyên. Anh nghĩ đợi đến khi trời tối sẽ đi đoạt lạiHi Nguyên, nhưng trên đường tới nhà họ Doãn, anh bị đánh lén, thiếu chút nữa bị thương. Vì an toàn của Hi Nguyên, anh mới không có xuất hiện ởbên cạnh cô. Trải qua điều tra, anh thế nhưng phát hiện đốiphương và sát thủ ở khu vui chơi là cùng một nhóm người, chính là thủ hạ của Miêu Đầu Ưng. Năm đó sau khi Dã Lang chết, địa bàn của hắn bị đànem là Miêu Đầu Ưng chiếm lĩnh. Miêu Đầu Ưng vậy mà lại muốn vươn ma trảo về phía phạm vi thế lực của Ưng tập đoàn, anh làm sao có thể cho phépđiều đó xảy ra? Vì báo thù cho Băng nhi, vì sự bất khả xâm phạm, anhhung ác quyết đánh cho dư đảng Miêu Đầu Ưng hoa rơi nước chảy. Tuy nhiên trong lúc nhất thời coi nhẹ khiến Miêu Đầu Ưng chạy thoát. Anh đến naycũng nghĩ không thông, rốt cuộc người nào tiết lộ bí mật, khiến Miêu Đầu Ưng lại chạy thoát ngay một giây trước khi hành động. Chuyệncách nhiều năm, anh vốn đã quên mất Miêu Đầu Ưng này, nhưng không nghĩđối phương ngóc đầu trở lại, muốn thôn tính địa bàn của anh. Anhđương nhiên không thể nào để cho Miêu Đầu Ưng được như ý. Hơn nửa thángnay, anh tiêu diệt tàn quân Miêu Đầu Ưng, lại không tìm được thi thểMiêu Đầu Ưng. Anh vẫn còn đang lo ngại bồn chồn, Miêu Đầu Ưng sao giốngnhư bốc hơi khỏi nhân gian không cách nào tìm được, hôm nay hắn lại xuất hiện giống như quỷ. Miêu Đầu Ưng ghê tởm! Thế nhưng luôn là âm hồn bất tán. Anh móc ra một cây súng lục, tùy thời chuẩn bị đánh trả. Xe đang ở tốc độcao, Lăng Khắc Cốt tính toán trước tiên bỏ rơi đối phương. Lúcnày phía sau bọn anh có một chiếc Audi V6, chiếc xe kia vẫn bắm chặt xecủa bọn anh như một cái đuôi, từ trong cửa xe thò ra một khẩu súng lụccó gắn giảm thanh, đang hướng về phía BMW của Lăng Khắc Cốt bắn xối xả. Bởi vì tất cả cửa kính xe BMW đều là thủy tinh đặc chế chống đạn, cho nên đạn cũng không tạo thành uy hiếp với bọn họ. BMW lao đi trong làn đạn, kinh hiểm giống như đang diễn phim kịnh dị. Dếnmột ngã rẽ thì Lăng Khắc Cốt đột nhiên quay đầu lại, đưa súng ra cửa sổxe, hướng về phía Audi V6 phía sau bắn trả. Đạn đặc chế lực có thể xuyên thấu thủy tinh chống đạn, sau một tiếng thủy tinh bị phá vỡ thanh thúy, Lăng Khắc Cốt điểm thêm một phát đạn, chỉ thấy bánh xe Audi V6 phát ratiếng vang kịch liệt, vỡ ra, mà mi tâm sát thủ trên xe bị bắn thủng, cặp mắt của đối phương mở lớn, hình như không tin mình cứ như vậy mà chết.Audi V6 xoay tròn đụng vào vách đường, trong nháy mắt nổ tung. Lăng Khắc Cốt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cất khẩu súng xong, anh vỗ lưng Hi Nguyên: "Đừng sợ, không sao." Hi Nguyên còn chưa có từ trong cơn chấn kinh tỉnh táo lại, báo động đãđược giải trừ. Mặc dù biết Lăng Khắc Cốt xuất thân là sát thủ, nhưngcũng không ngờ bản lĩnh của anh có thể nhanh như vậy, hoàn toàn khôngcho đối phương cơ hội. Không trách được mấy chú Ngân Báo nhắc tới Lăng Khắc Cốt, cũng vô cùng tôn kính, kể chuyện xưa ở hai giới hắcbạch, chỉ cần vừa nghe đến tên tuổi sát thủ đứng đầu Liệp Ưng liền bịdọa sợ đến chân nhũn ra. "Bọn họ muốn giết anh?" Tỉnh hồn lại HiNguyên khẩn trương ngồi thẳng thân thể, nhìn ánh mắt lạnh lùng không cósóng của Lăng Khắc Cốt. Mặc dù cô còn hận sự vô tình của anh,nhưng một khi biết anh gặp nguy hiểm, liền sợ đến run rẩy. Cô không muốn anh chết, cứ xem như cô không thương anh, cũng muốn anh luôn khỏe mạnhtráng kiện mà sống tốt. "Tôi mệnh lớn, không chết được." LăngKhắc Cốt đưa xe hòa trở lại đúng tuyến đường, giảm tốc độ xe, sau đó cúi đầu an ủi Hi Nguyên. Lần đầu Hi Nguyên và anh cùng nhau trải qua mạo hiểm, tinh thần Lăng Khắc Cốt căng như dây cun, thật tốt là anhthành công mang Hi Nguyên thoát khỏi nguy hiểm. "Anh có chết haykhông? Tôi mới không quan tâm!" Hi Nguyên bất mãn rống, cô khẩn trươnganh như vậy, anh lại giống như chẳng có chuyện gì to tát, giọng nói ấysao mà hời hợt. Lo lắng cộng thêm khẩn trương, còn có sợ hãi, rốt cuộc lại khiến cho Hi Nguyên không chịu được nữa rơi lệ . "Không cho khóc!" Lăng Khắc Cốt vội vàng dừng xe ở một bên, nâng mặt của Hi Nguyên lên, cẩn thận lau lệ cho cô. "Tôi cứ khóc! Tôi vui mừng khóc! Tôi thích khóc! Anh quản không. . . . ."lời nói Hi Nguyên còn chưa nói hết, cũng đã bị Lăng Khắc Cốt bá đạo hôn. "Tôi sẽ vì em mà sống tiếp." nụ hôn ấy của Lăng Khắc Cốt thật điên cuồng,giống như là muốn đem Hi Nguyên cắn nuốt sạch, gặm cắn cái miệng nhỏnhắn của cô, cuốn lấy tất cả ngọt ngào của cô. Hi Nguyên run rẩynghênh đón nụ hôn kích cuồng này, có lẽ là kinh hiểm mới vừa rồi quá mức kích thích, khiến cho cô quên tất cả phản kháng. Không biết đãtrải qua bao lâu, Lăng Khắc Cốt mới dừng động tác cuồng bạo lại, anh thô thở gấp gác đầu lên đầu vai Hi Nguyên, trong tròng mắt đen có ngọn lửacuồng dã mà kích tình kiều diễm thiêu đốt. Anh đột nhiên khởi động xe hơi, nhấn ga lên mức tối đa, cấp tốc lao về hướng lâu đài Tinh Nguyệt. Xe còn chưa có dừng hẳn, Lăng Khắc Cốt liền vội vàng ôm Hi Nguyên xuốngxe, ngay cả Quản gia Thẩm đang đứng chào đón cũng không để ý tới, trựctiếp hướng lên trên lầu. Hi Nguyên đỏ mặt chôn ở trong ngực của anh, không biết nên làm sao chào hỏi với ông Thẩm. Lúc quản gia Thẩm thấy trong mắt Lăng Khắc Cốt không che giấu được tìnhcuồng sững sờ ngay tại chỗ, cho đến khi bọn họ biến mất ở trước mắtmình, ông mới hoảng hốt nhặt khăn lau rơi trên mặt đất lên, tiếp tục lau chùi bình hoa đổng cổ. Tiểu Đan của ông, tối nay sợ rằng lại mất ngủ. Người tối nay nhất định phải thao thức không chỉ có Thẩm Đan, còn có ThangMang Lâm. Cô mới vừa tỉnh ngủ, muốn đi xuống lầu ăn một chút gì, liềngặp được Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên lên lầu.Tròng mắt đen cuồng dã kialà lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô vẫn cho là Lăng Khắc Cốt là một ngườiđàn ông luôn biết kiềm chế đến cực hạn, không có khả năng sẽ có thờiđiểm mất khống chế, nhưng mới vừa rồi, cô nhìn thấy một loại nhiệt tìnhgần như điên cuồng. Cô thua, bại bởi Lăng Hi Nguyên nhìn vẫn còn rất đơn thuần đó. "Cô cũng thấy rồi đấy?" Tưởng Lệ Văn diêm dúa, lẳng lơ cười lạnh đi tới bên người Thang Mang Lâm, "Khắc Cốt căn bản không quan tâm cô. Đừng tưởngrằng anh ta gieo mầm mống trong bụng cô, thì đã rất giỏi rồi. Cô chẳngqua cũng chỉ là một thứ đồ chơi!" "Người Khắc Cốt muốn kết hôn là tôi! Cái này là đủ rồi!" Thang Mang Lâm cao ngạo đứng thẳng người dậy,không nhìn tới sự châm chọc của Tưởng Lệ Văn, đi qua trước mặt cô ta. Coi như Lăng Khắc Cốt không thương cô thì thế nào, cô lấy được cái ghế Lăng phu nhân, đây mới là trọng yếu nhất, cũng là điều cô vẫn khẩn cầu. Tình yêu, thật ra thì không có quan trọng như vậy, so với bánh bao, nó không coi vào đâu. Khi một người ngay cả một cái bánh bao cũng không có mà ăn thì còn có thể đi cưỡng cầu tình yêu sao? Không! Tuyệt đối sẽ không. Cái thế giới này là lãnh khốc vô tình, không có ai sẽ thương hại mình. Chonên triết lý cuộc sống của Thang Mang Lâm cô chính là muốn bất chấp tấtcả biến thành người có tiền, mà Lăng Khắc Cốt chính là mỏ kim cương lớnnhất trước mặt của cô, tài phú mà cả đời này đào không hết. Mộtlòng muốn trở thành Lăng phu nhân Thang Mang Lâm cũng chưa từng hỏi trái tim của mình, cô ngay cả vấn đề mình rốt cuộc có yêu Lăng Khắc Cốt haykhông cũng không từng có suy nghĩ sâu xa, cô không quan tâm trong lòngLăng Khắc Cốt có ai, chỉ một lòng nghĩ có được người đàn ông này. "Đừng vui mừng quá sớm! Chỉ cần hôn lễ còn không có cử hành, tất cả đều cóthể có thay đổi!" Tưởng Lệ Văn đùa bỡn khêu khều tóc quăn, cười lạnh nói với bóng lưng của Thang Mang Lâm. Giọng nói đầy giễu cợt khiếnlưng Thang Mang Lâm cứng đờ. Có lẽ cô nên làm chút gì đó để ngăn cản tất cả biến cố xảy ra. Lăng Khắc Cốt phải cưới cô. Bên này là chiến tranh giữa hai người phụ nữ, cách qua một bức tường là một đôi người tình lửa nóng triền miên. Lăng Khắc Cốt giống như uống phải thuốc kích thích, mãnh liệt đè Hi Nguyên ở phía dưới. "Không nên đụng tôi!" Hi Nguyên phản kháng. Cô không biết mình làm như thế nào đáp lại. Sự kiện cưỡng bức dữ dội vừa rồi vẫn còn lưu lại ám ảnh rấtsâu, cô không cách nào lập tức tiếp nhận nhiệt tình của Lăng Khắc Cốt. Nhưng nụ hôn của Lăng Khắ lại như có chứa ma lực, khơi lên nhiệt tình trongcơ thể cô, để cho toàn thân cô cũng bắt đầu ửng hồng. "Nói emquan tâm tôi!" Lăng Khắc Cốt bá đạo chống đỡ ở bên môi Hi Nguyên, ralệnh. Cuồng nhiệt trong mắt của anh vô cùng nồng đậm, giống như chấtchứa đầy tình cảm sâu đậm, còn có loại nhiệt tình tham lam. "Tôimới không quan tâm!" Hi Nguyên đẩy gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt,nói lời trái lương tâm. Mới vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chếtxong, cô đột nhiên phát hiện ở trên thế giới này, cô cái gì cũng có thểmất đi, lại duy chỉ có không thể mất đi Lăng Khắc Cốt, mặc dù anh tổnthương cô như vậy. Chẳng lẽ cô cứ bị coi thường như vậy? Rõ ràng Lăng Khắc Cốt không thương cô, cô còn phải quan tâm anh. Cho nên nói cái gì cô cũng không chịu thừa nhận sự quan tâm trong lòng. "Không cho nói láo!" Lăng Khắc Cốt giống như là có thể nhìn thấu tâm tư Hi Nguyên, không vui quở nhẹ. Rõ ràng khi xe hơi nổ tung thì anh nhìn thấy trong mắt Hi Nguyên dâng lênlệ quang, chỉ có quan tâm anh, mới có thể rơi lệ. Một khắc kia, anh kích động đến hận không được tại chỗ nuốt Hi Nguyên vào trong bụng. Có lẽ không có trở thành người đàn ông đầu tiên của Hi Nguyên, nhưng anhnhất định phải làm người đàn ông cuối trong sinh mệnh của cô. Cuộc đờicủa cô ngay từ lúc gặp nhau trở đi cũng đã cùng anh buộc chung vào mộtchỗ. Lăng Hi Nguyên, thật là một Tiểu Phiến Tử (kẻ hay nói đôi)thích nói dối. Lăng Khắc Cốt cười che lại cánh môi Hi Nguyên, đem sứclực của đầu lưỡi thăm dò vào trong môi đầy hương thơm của cô, tận tìnhkhơi lên sự nhiệt tình của cô. Nụ hôn triền miên ngaotj ngào này khiếnHi Nguyên kìm lòng không được phát ra thì thầm khêu gợi, tiếng ngâm nganày như một ca khúc động lòng người, khiến thân thể vốn đã căng cứng của Lăng Khắc Cốt càng thêm kích cuồng, nhô lên giống như tòa núi nhỏ, suýt chút nữa thì đâm thủng cả đỉnh quần. Bàn tay to của anh nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác ngoài của Hi Nguyên, giải phóng cô ra khỏi áo len và quần jean. "Đừng!" Hi Nguyên ngượng ngùng kháng cự. Cô có chút sợ hãi, đối với tình dục sợ hãi, cô sợ lại giống như mới vừa rồi, anh bất chấp tất cả mà xông vàothân thể khô khốc của cô, xé rách cô. Cô còn có một chút hi vọng, bởi vì người đàn ông đè ở trên người cô là người cô yêu duy nhất kiếp này. Đủloại tâm tình mâu thuẫn khiến Hi Nguyên không cách nào buông việc tiếpnhận Lăng Khắc Cốt. "Thả lỏng!" bàn tay Lăng Khắc Cốt êm ái mơntrớn thân thể Hi Nguyên, tay vừa chạm đến lập tức khơi lên ngọn lửa,khiến Hi Nguyên động tình run rẩy. Môi mỏng của anh tận tìnhhưởng thụ môi ngọt ngào của Hi Nguyên xong, rốt cuộc buông Hi Nguyên sắp hít thở không thông ra, dời về phía vành tai nhạy cảm của cô, đem vànhtai khả ái ngậm vào trong miệng. "A. . . . . ." Hi Nguyên khónhịn thở gấp, thân thể cô ở phía dưới Lăng Khắc Cốt giãy dụa, giống nhưcon mèo nhỏ khiêu gợi, càng khơi lên sự cuồng dã của Lăng Khắc Cốt. Nụ hôn trở nên không hề dịu dàng nữa, anh giống như cuồng phong cuốn tới, khiến Hi Nguyên kích động quấn lên hông của anh. Hai người thân mật quấn vào nhau, khi Lăng Khắc Cốt dịu dàng đâm vào thâm u đã sớm ngập nước thì chỉ nghe được thanh âm rên rỉ bất lực của HiNguyên. Kích tình như sóng biển vọt tới, nhanh chóng bao phủ hai người. Một đêm này, Lăng Khắc Cốt không biết thoả mãn hưởng thụ bữa tiệc lớn HiNguyên, nhưng trong cuồng dã vẫn không mất đi dịu dàng. Hi Nguyên khôngtiếp tục cảm thấy đau đớn khi bị xé rách nữa, ngược lại có một loại vuisường không cách nào khống chế đượng, bay lên.. Cô tựa như mộtcon diều, bị Lăng Khắc Cốt giống như một người giỏi thả diều nâng cánhtrên không trung, hưởng thụ vui vẻ bay lượn. Lần đầu, cô hiểu tình dục cũng là một sự hưởng thụ, mà không hoàn toàn là khổ sở. Cuồng hoan suốt đêm tiêu hao hết thể lực hai người, khi Hi Nguyên mệt mỏikhông mở nổi mắt ra nữa thì tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc mở lớn, trong đêm tối tăm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy của Hi Nguyên. "Không cho phép phản bội tôi nữa!" Chuyện trước kia anh có thể tha thứ, nhưng về sau, Hi Nguyên chỉ có thể thương anh. Âm lãnh và hung ác trong tròng mắt của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên không nhìn thấy, cô giống như chú mèo nhỏ đáng yêu, thật chặt rúc vào trước ngựcLăng Khắc Cốt, giống như ôm lấy một lò lửa lớn, tham luyến ấm áp củaanh. Môi mỏng của Lăng Khắc Cốt nhếch lên, đem Hi Nguyên một thân tím bầm ôm vào lòng. Tay của anh khi đụng phải bụng của Hi Nguyên thìcó chút nghi hoặc. Hi Nguyên mập lên rồi sao? Mặc dù Hi Nguyên mang thai hai tháng, nhưng bởi vì tâm tình cô vẫn không tốt, ăn không vô khôngngủ ngon, cho nên bụng cũng chỉ là có chút biến hóa rất nhỏ, cũng khôngcó lộ rõ mồn một. Cho nên cũng không có khiến cho Lăng Khắc Cốt chú ýtới. Ở trong một phòngkhách sạn sang trọng, một đôi nam nữ căng thẳng quấn chặt lấy nhau. Mứcđộ kịch liệt giống như đang tiến hành một trận chiến đấu. Cuồnghoan đi qua, người phụ nữ từ trên thân người đàn ông ngồi dậy, trêu chọc những lọn tóc xoăn dài, quyến rũ mà cười nói: "Chuyện này nhất địnhphải làm gọn gàng, không nên để cho người ta nắm được nhược điểm. Tôikhông tiện ra mặt, không cho phép anh phạm sai lầm!" Người đànông cười gian từ phía sau ôm eo người phụ nữ: "Đêm dài lắm mộng, khôngcần luôn nói những thứ này, chúng ta tiếp tục." Người đàn ông đè người phụ nữ ở phía dưới, cuồng dã mà nghĩ muốn triển khai một trận hoan ái dai dẳng khác. "Trừ làm cái này, anh còn có thể làm cái gì?" Người phụ nữ bất mãn một cướcđem người đàn ông đá lộn xuống giường, "Tiểu gia hỏa làm hư việc nhiềuhơn là thành công! Năm đó nếu như không phải là tôi, anh có thể thànhcông chạy ra khỏi vây quét của Lăng Khắc Cốt sao? Phế vật! Thật khiếncho tôi coi thường anh!" "Tôi hiểu biết rõ tôi có lỗi, em tha thứ cho tôi." Người đàn ông đứng dậy từ dưới đất, đầy sắc dục lại lần nữahôn người phụ nữ, "Lần này, tôi nhất định để cho em như ý nguyện. Tôithật sự không hiểu nổi em, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Làm gì nhất định không phải là Lăng Khắc Cốt thì không thể? Cây gậy của anh không phải hơn anh ta sao?" "Anh? Xách giày cho anh ấy cũngkhông xứng!" Người phụ nữ mặc dù không có cự tuyệt động tác tìm hoan của người đàn ông, nhưng lời nói ra lại đầy giễu cợt. "Tưởng Lệ Văn, em đừng chọc giận tôi! Có tin tôi sẽ đẩy em tới bước Ngọc Thạch CâuPhần (thà làm ngọc vỡ) hay không, để cho em không chiếm được bất cứ thứgì!" Người đàn ông bất mãn nhéo khiến người phụ nữ phải rống to. "Tưởng Lệ Văn", thì ra người phụ nữ trên giường này lại là Tưởng Lệ Văn. Lời người đàn ông nói khiến Tưởng Lệ Văn có chút sợ, cô lập tức giống nhưcon rắn quấn lên eo người đàn ông, quyến rũ trấn an anh ta: "Ưng, đừngnóng giận. Chờ chuyện thành rồi, em sẽ không bạc đãi anh." "Ưng?! Hừ! Em là đang gọi tên tôi hay là đang gọi Liệp Ưng?" Người đàn ông đầy ghen tỵ chất vấn. "Đương nhiên chính là anh rồi! Anh hùng của em!" Tưởng Lệ Văn xinh đẹp hôn đôi môi to lớn của người đàn ông, cô nhắm mắt lại, không nhìn tới vết sẹodài trên mặt đối phương kia, trong đầu có ảo tưởng người đàn ông này làLăng Khắc Cốt, cô không ngừng tự lừa dối bản thân, đè ở trên người cô là Lăng Khắc Cốt. Chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp nhận đụng chạm củacái tên đàn ông xấu xí này. Người đàn ông thõa mãn cười lớn, đem cây gậy tà ác đâm thẳng vào trong cơ thể Tưởng Lệ Văn. Thô thở gấp, gầm nhẹ ngâm nga hoan ái cuồng loạn lập tức vang vọng khắp bên trong phòng. . . . . . . . . . . . Hi Nguyên tỉnh lại giữa một nụ hôn ấm áp, trong mơ mơ màng màng, cô chỉcảm giác trước ngực mình là mọt đống đồ lông lá, mà giữa chân của côhình như còn có một bàn tay ở đấy. . . . . . Hi Nguyên đột nhiênthức tỉnh, mở to hai mắt thấy rõ chôn ở trong lòng ngực mình là LăngKhắc Cốt thì cô bất mãn nói: "Lăng Khắc Cốt, anh có để cho người ta ngủkhông?" Quả thật chính là một dã thú chưa thỏa mãn dục vọng, làm suốt đêm còn chưa đủ. "Em ngủ, tự tôi động." Lăng Khắc Cốt tà mị mà cười ngẩng đầu lên, mê luyến mút lấy môi hồng của Hi Nguyên. "Anh làm như vậy có quỷ mới ngủ được!" Hi Nguyên trợn mắt một cái, nếu là cô thật có thể ngủ, đó chính là thần, mà không phải người. Anh ở trênngười cô trêu chọc như vậy, cô làm sao mà có thể không có phản ứng? Lạinói làm cả đêm, thân thể của cô sớm đã bị anh khai phá đến chín mọng,chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc sẽ không chịu nổi. "Vậy thì không cần ngủ!" Lăng Khắc Cốt hả hê cười lớn đem Hi Nguyên ôm lên, hai người cùng nhau quỳ gối trên giường, một bên anh hôn cổ của Hi Nguyên, vừa đem hai chân cô quặp ngang hông mình. "Không nên như vậy! Rất mắc cỡ!"Hi Nguyên xấu hổ đẩy Lăng Khắc Cốt. Mặc dù trải qua mấy trận cuồng hoan, thế nhưng động tác này vẫn là lần đầu bọn họ làm. Vì vậy khuôn mặt nhỏnhắn của cô đỏ ửng, mắc cỡ thiếu chút nữa muốn tìm cái lỗ để chui vào.Tối nay, cô hình như cảm nhận được tình yêu của Lăng Khắc Cốt, là thậtsao? Hay là cô đang nằm mơ, cô thế nhưng cảm thấy Lăng Khắc Cốt mỗi mộtlần hôn đều mang nồng nặc thâm tình, từng cái mỉm cười của anh đều mangtheo ấm áp, không còn là ác ma thô bạo dã man đó nữa, ngược lại giốngnhư là người yêu đầy nhiệt tình, đang cẩn thận che chở cô, cưngchiều cô. Tâm cô vốn đã sắp chết lại dâng lên hi vọng, có lẽ anh cũng có một chút xíu quan tâm cô? Cô sắp bị cái ý nghĩ trong lòng này hành hạ điên rồi. "Nhắm mắt lại thì sẽ không mắc cỡ!" Lăng Khắc Cốt cười ha ha xông vào trongcơ thể Hi Nguyên, mang đến cho cô một cuộc trầm luân. . . . . . “Mới sáng sớm tinh mơ đã tiến hành một trận kích tình lớn như vậy, Khắc Cốt, tinh lực của anh thật vượng!" giọng nói bén nhọn trần đầy ghen tỵ củaTưởng Lệ Văn đột nhiên vang lên ngoài cửa, Hi Nguyên bị cô ta làm cho sợ hết hồn, lập tức từ trên người Lăng Khắc Cốt nhảy xuống, chui vào trong chăn. Cô chôn ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Chuyện mắc cỡ như vậy lại bị tình địch của cô thấy được, cô làm sao mà sống đây! Không còn mặt mũi thấy người! "Đi ra ngoài!" một khắc Lăng Khắc Cốt nhìn thấy người tới là Tưởng Lệ Vănkia, tròng mắt đen vốn đầy kích tình lập tức chìm lạnh đến giống như hàn băng Bắc Cực, âm chí trừng mắt nhìn Tưởng Lệ Văn một cái. Cô ta thật là to gan, lại dám tới phá hư kích tình của anh và bé con. Xem ra không giáo huấn cô ta một chút, cô ta sẽ không biết thân phận của mình. Mặc dù là cứu Băng Nhi, Tưởng Lệ Văn mất đi thứ quý giá nhất của người phụnữ, nhưng cũng không có tư cách tới quản chuyện của anh! "Khôngphải là em muốn tìm anh, Khắc Cốt, là vị hôn thê của anh té bất tỉnh ởdưới lầu." Tưởng Lệ Văn vẻ mặt vô tội nhìn Lăng Khắc Cốt, cố ý đem mấychữ "Vị hôn thê" nhấn mạnh, muốn cho Hi Nguyên chôn ở phía dưới chănnghe được. Lời của cô quả nhiên mang lại hiệu quả, Hi Nguyên thời điểm nghe được mấy chữ "Vị hôn thê" kia, thân thể rõ ràng cứng đờ. Lăng Khắc Cốt lúc nào thì có vị hôn thê? Cô sao không từng nghe thấy anh đềcập tới? Không ngờ mình rời nhà trốn đi mới có mấy ngày, Lăng Khắc Cốt liền có thêm một vị hôn thê. Anh nếu muốn kết hôn, còn tới đụng chạm vào cô làm cái gì? Đùa bỡn cô như vậy rất thú vị sao? Hay là bởi vì anh quá hận cô, cho nên muốn tìm hết mọi phương pháp giày vò cô? Hi Nguyên ủy khuất cắn khóe môi, đau lòng ở phía dưới chăn nghẹn ngào. Thì ra là một đêm này thật chỉ là cô nằm mơ, Lăng Khắc Cốt căn bản khôngyêu cô. Anh vẫn chỉ là đùa bỡn cô, đùa bỡn thân thể của cô, đùa bỡn tình cảm của cô. Cô cũng không bao giờ tin tưởng Lăng Khắc Cốt nữa rồi! Thì ra yêu anh lại đau đớn đến thế này! "Băng Nhi?" Vừa nghe đến Thang Mang Lâm té xỉu, Lăng Khắc Cốt lập tức khẩntrương. Anh không có bận tâm phản ứng của Hi Nguyên, vội vã mặc quần dài vào chạy xuống lầu. Gần đây Thang Mang Lâm bởi vì có thai phảnứng kịch liệt, thường nôn mửa, thân thể rất yếu đuối, Lăng Khắc Cốt thật không hi vọng cô xảy ra chuyện gì. "Nhìn Khắc Cốt vội vàng nhưvậy! Ai, Khắc Cốt đối đãi với vị hôn thê đúng là khác biệt hoàn toàn sovới những ngươi khác, thật làm cho người ta ghen tỵ. Người khác cũng nên tỉnh thôi, làm một con nhóc lâu như vậy, cũng còn không hiểu thân phậncủa mình. Còn tưởng rằng Khắc Cốt sẽ yêu mình! Thật là khờ khạo vôcùng!" Tưởng Lệ Văn dùng lời nói mềm mỏng chế nhạo Hi Nguyên. Cô thậthận Lăng Hi Nguyên, nha đầu xấu xí này rõ ràng không có xinh đẹp nhưmình, cũng không có vóc người đẹp như mình, nhưng Lăng Khắc Cốt tìnhnguyện đụng Hi Nguyên cái thứ thô thiển đó, cũng không nguyện ý đụng cômột đầu ngón tay. Cho nên không trách được cô nảy sinh ác độc! Cô không kế tất cả thủ đoạn diệt trừ cái đinh trong mắt Lăng Hi Nguyên này, dĩnhiên còn có Thang Mang Lâm kia nữa. Vì lấy được Lăng Khắc Cốt,mười mấy năm trước, cô hy sinh nhiều như vậy, bao gồm hiến thân cho tênđàn ông xấu xí đó, nhưng cô cái gì cũng không có được. Cô hao tổn tâm cơ như vậy cũng không chiếm được gì, tự nhiên không thể nào để cho phụ nữ khác dễ dàng lấy được. Cô muốn giết chết nhuệ khí của Hi Nguyên, đả kích lòng tin của cô ta, cũng muốn khiến cho cô ta hiểu lầm Lăng Khắc Cốt. Chỉ có như vậy, mình mớicó thể có cơ hội chiếm được sự chú ý của anh. Hi Nguyên vốn lànúp ở phía dưới chăn bị những lời nói khách bác kia của Tưởng Lệ Vănkích thích, cô tức giận phải chui ra, ngang ngược đáp lễ đối phương:"Tôi là con nhóc không sai, nhưng cũng còn hơn loại phụ nữ mạnh miệngnho cứng không ăn được thì nói nho còn xanh!" Lời của cô chọcgiận Tưởng Lệ Văn, cô ta tức giận giơ tay lao về phía Hi Nguyên: "Nhađầu xấu xí ghê tởm! Mày nói người nào không ăn được nho cứng nói nho còn xanh? Tao cho mày biết, số lần Khắc Cốt leo lên giường của tao nhiềuhơn mày không biết bao nhiêu lần. Mày đừng có đắc ý vội!" "Côđánh tôi?" Hi Nguyên bụm mặt tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Lệ Văn. Khicòn bé, cô còn không có năng lực phản kháng, Tưởng Lệ Văn liền đemchuyện ngược đãi cô làm thành hoạt động giải trí hạng nhất, ba ngày đánh một ít, năm ngày một trận lớn mà Lăng Khắc Cốt bởi vì hận cô chưa baogiờ ra mặt ngăn cản. Sau lại xảy ra chuyện kia, Lăng Khắc Cốt mới bắtđầu quan tâm cô, không cho phép Tưởng Lệ Văn động thủ với cô nữa. Mà hôm nay, Tưởng Lệ Văn rốt cuộc lại động thủ đánh cô. "Tao liền đánhmày! Có bản lãnh mày đi tố cáo với Khắc Cốt đi, xem anh ta sẽ đứng vềphía tao hay phía mày!" Tưởng Lệ Văn nói xong, lại một cái tát vung lên. Lần này, Hi Nguyên có phòng bị, kịp thời tránh thoát. Sau đó trở tay đáp trả về phía Tưởng Lệ Văn. Tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, trên mặt Tưởng Lệ Văn cũng xuất hiện mộtdấu năm ngón tay rõ ràng. Cô ta đột nhiên giống như phát điên đánh vềphía Hi Nguyên, bóp cổ cô, âm ngoan cắn răng: "Nha đầu xấu xí! Còn không có người dám động thủ đánh tao!" Hi Nguyên bị cô ta bóp cổ tớikhông thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô dùng hết tất cả khí lực vọt tới cái trán Tưởng Lệ Văn, chỉ nghe"Cốp" một tiếng, cái trán haingười cường điệu va vào nhau, Tưởng Lệ Văn đau đến buông cổ của HiNguyên ra, che cái trán. Cô ta không ngờ mình xuất thân từ sát thủ lạisẽ bại bởi Hi Nguyên. Cô ta nhào tới đánh nhau với Hi Nguyên. Hi Nguyên bị cô ta đè ở phía dưới, chỉ có thể lấy hết sức giãy giụa. Hai người cô một quyền tôi một cước, đánh nhau vô cùng kịch liệt. Hi Nguyên cảm giác thể lực của mình dần dần suy yếu, sắp không đẩy nổi thân thểTưởng Lệ Văn. Bụng bắt đầu co rút từng trận, đau đến khiến cho cô toátra mồ hôi lạnh. Giữa lúc cô rốt cuộc chống đỡ không nổi, sắp thua Tưởng Lệ Văn thì tiếng gầm nhẹ không vui của Lăng Khắc Cốt truyền đến:"Dừng tay!" Nghe được giọng nói của Lăng Khắc Cốt, mới vừa rồicòn đanh đá; hung tợn Tưởng Lệ Văn lập tức buông Hi Nguyên ra, sau đómặt ủy khuất nhìn anh: "Khắc Cốt, bé con đánh tôi. Anh xem, cũng sưnglên." Cô ta chìa ra gò má vừa bị Hi Nguyên đánh tới gần Lăng Khắc Cốt, để cho anh nhìn vết tát in hình bàn tay. Hi Nguyên giận đến phùng mang trợn má. Người đàn bà này thật là ác nhâncáo trạng trước. Rõ ràng là cô ta động thủ ở phía trước, bây giờ lại đicắn ngược lại một cái, nói mình đánh cô ta. Nhưng Hi Nguyên cũng khôngcó biện giải cho mình, cô chỉ là quật cường kéo cái mền qua vây quanhmình, kiêu ngạo mà nhìn Lăng Khắc Cốt. Nếu như anh đối với cô ngay cảtin tưởng căn bản cũng không có, thì cô không còn có lý do để thương anh nữa. Cô hiện tại ngược lại hi vọng anh nghiêng về phía Tưởng Lệ Văn,như vậy cô có thể hoàn toàn dứt bỏ quyến luyến trong lòng, kiên quyếtrời đi. Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt âm lãnh như một tờgiấy, không có an ủi Tưởng Lệ Văn, cũng không có trách cứ Hi Nguyên, chỉ là lạnh lùng nói: "Trước khi tôi trở lại thì quét dọn chiến trường chosạch sẽ!" Nói xong cũng xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến lý lẽ bên trong của hai người phụ nữ. Hi Nguyên bị thương ngồi yên tại chỗ. Anh thế nhưng không có che chở cô. Anh tin tưởng lời của Tưởng Lệ Văn? Có lẽ Tưởng Lệ Văn nói rất đúng, mình cũng chỉ là một con rối nhỏ, là thứđể cho anh giải trí lúc nhàn hạ. Cô so với anh, cho tới bây giờ cũngchưa có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là con gái của kẻ thù, là đối tượng anhmuốn trả thù. "Còn không mau đứng lên quét dọn?" Tưởng Lệ Văntrợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái, cao ngạo mà mệnh lệnh, "Cô muốn cho tôi bị Khắc Cốt mắng?" Hi Nguyên lạnh nhạt lặng yên giương mí mắtlên, không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô ta, tự mình nằm lại trêngiường. Người sai không phải cô, cô mới không cần đi dọn dẹp. Lăng KhắcCốt muốn trách mắng cô, cô ta cứ bồi theo anh ấy đi, cô đã không sao. Tâm đã bị trăm ngàn vết thương đau đớn, tê dại. Cô hiện tại chỉ muốn nghỉngơi. Nếu như có thể tiến vào trong mộng không có Lăng Khắc Cốt, thì tốt biết bao. Cô cười chua xót, đưa tay phủ xuống bụng đang từng trận co rút của mình. Tưởng Lệ Văn thấy Hi Nguyên không động đậy, giận đến hất tay đi. Dù sao người cuối cùng bị chửi cũng không phải một mình cô. Hơn nữa cô còn có đònsát thủ Băng Nhi này, Lăng Khắc Cốt nếu trách mắng cô, cô liền lấy BăngNhi ra làm bia đỡ đạn, anh nhất định bó tay với cô. Cơ hồ mỗi một lần,cô phạm sai lầm đều là dùng một chiêu này, trăm lần đều linh. Côhiện tại hả hê nhất chuyện "Băng Nhi" bị cưỡng bức quá mức dữ dội, cũngbởi có cái sự kiện cứu Băng Nhi mà hy sinh trong sạch quá khứ đó, cô mới có thể ở Ưng tập đoàn hòa đồng như cá gặp nước, ở trước mặt Lăng KhắcCốt vênh váo hả hê. Cuộc sống thiếu sót duy nhất chính là không thể đem Lăng Khắc Cốt lừa gạt đến tay. Chỉ là ngày nay cũng sẽ sớm đến thôi. Sau khi Tưởng Lệ Văn rời đi, Hi Nguyên mới cuốn thân thể lại, ôm bụng rơinước mắt. Cô cũng không nên trở về, ở tại nhà Nhạc Nhạc thật tốt, ba vàmẹ Doãn hòa ái hiền lành, Nhạc Nhạc thật thà đáng yêu, ở nhà họ Doãn, cô cảm giác được chăm sóc và thương yêu. Nhưng ở lâu đài Tinh Nguyệt, côchỉ cảm nhận được Lăng Khắc Cốt vô tình và Tưởng Lệ Văn âm độc. Đúng rồi, ở chỗ này lại phát hiện thêm một người "Băng Nhi" mang cái mũ “vịhôn thê" của Lăng Khắc Cốt, đó là Thang Mang Lâm, người phụ nữ Lăng Khắc Cốt nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay. Hi Nguyên cảm thấythương cảm và cô đơn chưa bao giờ có. Trong lòng đau đến khiến cho cô sa sút, mà những vết thương trên người lại để cho cô chịu rất nhiều hànhhạ. Mồ hôi lạnh giống như hạt châu không ngừng thấm ra, ướt gối đầu. Khó chịu như muốn chết, Hi Nguyên nén lệ ủy khuất cắn môi dưới. Sẽ không ai mặc kệ chết sống của cô, Lăng Khắc Cốt căn bản không quan tâm cô. Anhhiện tại chắc chắn đang ở bên cái vị hôn thê bảo bối kia của anh rồi. Cũng làm cho bọn họ đi chết đi! Lăng Khắc Cốt yêu người nào thích người nào, cô đã không hiếm lạ nữa rồi. Nhưng tại sao tâm còn có thể đau như vậy? ... Lăng Khắc Cốt đứng ở bên trong phòng Thang Mang Lâm, đưa lưng về phía giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu trôi qua thật là nhanh, đảo mắt đã vàocuối thu, trong vườn hoa chỉ còn lại cây sồi còn có mấy phần màu xanh,hoa cỏ còn sót lại tất cả đều đã đổi màu, trụi lủi đứng ở đó. Cái ghếxích đu giống như đang đặt giữa một cung băng dưới gốc đạ thụ cô tịch.Gió thổi tới, mấy miếng phiến lá xanh còn sót lại rơi xuống trên xíchđu, khiến cho người ta có một loại cảm giác thê lương. "Chỉ làdinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm gió rét, không có việc gì. Lão đại gọi tôi tới khẩn cấp như vậy, tôi còn tưởng rằng Thang Mang Lâm sảy thai."Phía sau anh truyền đến giọng nói bướng bỉnh nhạo báng của Ngân Báo. "Dinh dưỡng không đầy đủ?" Lăng Khắc Cốt không hiểu xoay người, thức ăn của"Băng Nhi” đều có chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt chịu trách nhiệm, cô ấy làm sao sẽ không đầy đủ dinh dưỡng?" "Này ai biết?" Ngân Báo thờ ơ nhún nhún vai, "Chỉ là ăn uống khá hơn nữa, nếu là thực tâm khôngmuốn ăn, Thượng Đế cũng hết cách với cô ấy." Lời Ngân Báo nóihình như Thang Mang Lâm nghe được, chỉ thấy mắt của mi mắt của cô nhẹnhàng run một cái, sắc mặt bộc phát tái nhợt. Ngân Báo nói rất đúng, côchính là cố ý không muốn ăn. Cô muốn dùng chiêu suy yếu này để tranh thủ đồng tình của Lăng Khắc Cốt. Nhất là ngày hôm qua, chứng kiến Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên, trong mắt hiển lộ mê tình thì cô càng quyết tâm muốngiả bộ bệnh. Một ngày chưa ăn cơm, hơn nữa cả đêm chịu gió rét, rốt cuộc lại để cho cô thành công té xỉu ở trên bàn cơm. "Anh có ý tứ gì?" Lăng Khắc Cốt nghe ra câu nói của Ngân Báo có hàm ý khác, không vui mày rậm nhíu lại. "Chính là ý trên mặt chữ." Ngân Báo bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, trước khiLăng Khắc Cốt nổi giận từ trong hòm thuốc lấy thuốc ra đưa cho anh, "Một ngày ba bữa, đúng hạn uống thuốc, bảo đảm ngày mai cô ấy có thể sống mà nhảy loạn." "Thuốc này có tác dụng phụ không?" Lăng Khắc Cốtnhìn Thang Mang Lâm nằm ở trên giường "Hôn mê bất tỉnh" một chút, lolắng hỏi. Phụ nữ có thai tương đối đặc biệt, không thể tùy tiện dùngthuốc, cho nên anh mới khẩn cấp gọi Ngân Báo tới. "Tôi cam đoanvới cậu, không có!" Ngân Báo vỗ ngực một cái, cam kết với Lăng Khắc Cốt. Coi như anh dù không thích Thang Mang Lâm thế nào, mất hứng cô phá hưhạnh phúc của Hi Nguyên, nhưng là một bác sĩ, anh có đạo đức nghề nghiệp của anh, quyết sẽ không hại người. "Mới từ Mĩ trở đã vội gọi anh tới, có oán tôi hay không?" Lăng Khắc Cốt đi tới bên giường, vỗ vỗ bả vai Ngân Báo , quan tâm hỏi. "Tôi nào dám?! Chỉ là này mười mấy tiếng máy bay thật là giày vò. Sớm biếtliền ngồi máy bay tư nhân đi." Ngân Báo ảo não than thở. Lần này đi Mĩtham đại hội y khoa quốc tế, bọn họ một nhóm mười chín người, ngồi chỉlà khoang phổ thông b́nh thường, cái ghế vừa cứng lại không thoải mái.Anh vì không muốn biểu hiện đặc biệt của mình, cùng mọi người chen chúctrong khoang phổ thông, quả thực là khổ thân. Lần sau, anh không bao giờ đi cùng với mọi người nữa, máy bay tư nhân của anh thật rất thoải mái. "Đi về nghỉ, cho phép anh nghỉ ba ngày." Lăng Khắc Cốt đặc xá Ngân Báo kỳ nghỉ ba ngày, đây là chuyện trước nay chưa từng có. "Tạ ơn lão đại khai ân!" Ngân Báo đột nhiên nghiêm nghị nhìn Lăng Khắc Cốt một cái, sau đó do dự mởmiệng: "Lão đại, nghe nói bé con về nhà, tôi có thể gặp cô bé không?" Trước khi đi Mĩ biết rất rõ ràng Hi Nguyên đang ở đâu, cũng không dám đi nhìn cuộc sống của cô, thật rất khó chịu. Mấy ngày đó, anh ngày ngày đangđấu tranh với trái tim của mình. Muốn đi đón Hi Nguyên về, rồi lại biếtlão đại hiện tại gặp nguy hiểm, nhận Hi Nguyên trở lại chỉ có thể khiếncho cô cũng nằm trong vòng nguy hiểm. Cho nên anh nhịn, một nhịn lạinhịn nữa, thiếu chút nữa nhịn thành nội thương. Vẫn là tên Thẩm Ðan kiacó phúc, ngày ngày đi gặp bé con. Lão đại nói với anh là mắt nhắm mắtmở, đứa ngốc này còn tưởng rằng lão đại không biết chuyện cậu ta đemCông Ti Bách Hóa cũng dời đến nhà họ Doãn. Nên Lão đại mặc kệ, thật rathì chỉ là bởi vì đó cũng là chuyện lão đại muốn làm. Bé con ở tại nhà họ Doãn, quá nhiều người lo lắng, trong đó khó chịu nhất đúng là lão đại. Cũng chính là bởi vì một chút này, anh mới hoàn toàn buông tha chuyện tranh đoạt. Thật ra thì cự cãi vô dụng, anh đã sớm hiểu, bé con chỉ coi anh như một người chú. "Con bé ở trong phòng tôi nghỉ ngơi,anh thật muốn nhìn?" tròng mắt đen củaLăng Khắc Cốt lạnh lùng giống như mũi tên nhọn bắn về phía Ngân Báo, tựa hồ đang cảnh cáo anh, anh dám nói muốn nhìn thử một chút. Lăng Khắc Cốt đối với Hi Nguyên tham muốn giữ lấy đã mãnh liệt đến không cách nàonhịn được người đàn ông khác nhìn cô lâu một cái, dù là Ngân Báo khôngcó một chút nguy hiểm, anh cũng sẽ ghen ghét. Ngân Báo xấu hổ cười cười, hướng Lăng Khắc Cốt khoát khoát tay: "Không dám, phụ nữ của lão đại! Tôi sẽ đúng mực." "Coi như anh thức thời!" Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng. "Tiêu chuẩn người chồng ghen tuông! Nếu là bé con gả cho người khác, cậu vẫnkhông thể uống một vạc dấm!" Ngân Báo nhạo báng cười mà to nói. Dĩ nhiên khả năng này quá nhỏ, theo tính khí này của lão đại, ai dám động đến bé con một ngón tay, còn không lập tức đem đối phương giải quyết tại chỗ,một viên đạn đưa lên Tây Thiên. "Còn không mau cút đi? !" Lăng Khắc Cốt bị Ngân Báo nhạo báng đỏ mặt, anh cố giả bộ lãnh khốc mà rống to với Ngân Báo. "Lòng người dễ thay đổi! Bây giờ mọi người chỉ biết qua sông rút cầu!" NgânBáo bất đắc dĩ lắc đầu, vừa than thở vừa đi ra ngoài. Thật ra thì tronglời nói thành phần chế nhạo chiếm đa số. "Ngày mai sẽ đưa qua cho anh một chiếc Hummer, ít ba hoa với tôi đi!" Lăng Khắc Cốt buồn cườinhìn Ngân Báo. Tiểu tử này luôn là một bộ dáng vẻ bướng bỉnh, rõ ràngcũng đã qua tuổi 27 rồi, còn như đứa bé. "Hummer? Món đồ chơi hay là xe hơi?" Ngân Báo xoay người lại, cười hỏi. "Món đồ chơi!" Lăng Khắc Cốt tức giận nói. Anh có thể tặng cho người ta một món đồ chơi xe hơi sao? "Tạ ơn lão đại nhiều!" Ngân Báo nhào tới như đang muốn cường hôn, bị Lăng Khắc Cốt nhanh chóng tránh thoát. "Đừng có bày ra điệu bộ này với tôi!" Lăng Khắc Cốt một cước đá văng Ngân Báo ra, phòng bị nhìn anh ta. Anh sợ nhất tiểu tử Ngân Báo này đột nhiênxuất hiện nhiệt tình, làm cho người ta rất không chịu nổi. "Tôiđi thôi! Lão đại tự cầu nhiều phúc thôi." Ngân Báo liếc nhìn Thang MangLâm trên giường, nói như nhắc nhở Lăng Khắc Cốt. Có người phụ nữ tâm cơthâm trầm này làm vị hôn thê, cuộc sống sau này của lão đại sẽ không tốt hơn. Ngân Báo không khỏi lại bắt đầu lo lắng, bé con đơn thuần đó, cóthể bị thương tổn hay không? Đang lúc này, cửa phòng Thang MangLâm đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Thẩm Đan sắc mặt nặng nề nói: "Ngân Báo, mau đi xem bé con một chút!" "Bé con thế nào?" Ngân Báo và Lăng Khắc Cốt cơ hồ đồng thời nhìn về phía Thẩm Đan, trăm miệng một lời hỏi anh. "Tôi mới vừa rồi đi ngang qua cửa phòng lão đại nghe được tiếng bé con rênrỉ, đi vào liền nhìn thấy cô ấy ở trên giường đau đến lăn lộn." Thẩm Đan nặng nề nhìn Lăng Khắc Cốt. Nếu như không phải là anh, bé con sẽ khôngbị thương. Nghe được lời Thẩm Đan nói, Ngân Báo sợ hết hồn. Anh không nói hai lời, khoác cái hòm thuốc lên theo Thẩm Đan xông ra. Lăng Khắc Cốt so với bất kỳ một người nào trong bọn anh cũng khẩn trương,mấy bước liền vượt qua Ngân Báo và Thẩm Đan, chạy về hướng phòng ngủ của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]