"Không thể là em sao?" Hi Nguyên đi tới bên cạnh Thang Dật Thần, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thiên Vương tuấn dật phi phàm.
Thang Dật Thần nhíu nhíu mày, không nói gì, xa cách rõ ràng này khiến HiNguyên có một chút tổn thương. Cô rất nhanh che giấu đau đớn nhàn nhạt,cười từ trong xắc tay GUCCI lấy ra một khăn tay đã được giặt rất sạchsẽ: "Lần trước chưa kịp trả lại anh, giờ xin trả lại. Cám ơn anh."
"Đây là?" Thang Dật Thần nhìn khăn tay có chút quen thuộc, mày rậm nghi hoặc nhíu lại.
"Anh Thang đẹp trai không nhớ rõ chuyện ba năm trước đây sao? Ba năm trướcđây, ở lâu đài Tinh Nguyệt, anh còn nhớ không? Anh đưa cho cho em cáikhăn tay này để lau miệng vết thương." Hi Nguyên nhếch môi, nhàn nhạtcười, đôi mắt đẹp linh động thẳng tắp nhìn vào tròng mắt đen giống nhưcái giếng sâu kia của Thang Dật Thần.
"Chỉ là một cái khăn tay,không có gì đáng kể." Thang Dật Thần nhận lấy khăn tay, thân thể lui lại phía sau một bước, cách xa mùi hoa sơn chi hấp dẫn khiến anh như trúngđộc này.
Lăng Hi Nguyên là độc dược. Trong lòng anh không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình tỉnh táo.
"Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cám ơn anh." Hi Nguyên trịnh trọng nói, sau đó con mắt đầy hi vọng của cô nhướn lên, "Anh Thang đẹp trai, anh cóthể giúp em một việc không?"
"Giúp cô?" Thang Dật Thần khônghiểu thiên chi kiều nữ Lăng Hi Nguyên sao lại có chuyện phải cầu anh? Cô ấy là Phiên Thủ Vi Vân, Phúc Thủ Vi Vũ (Ngửa tay làm mây, lật tay làmmưa)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1220151/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.