“Lục Phỉ!”
Giọng nói của một thiếu niên chợt vang lên sau lưng.
Ngày xuân, ánh nắng xán lạn, cây cỏ xanh tươi.
Căn nhà cũ của Lục Phỉ ở khu thành phố cũ, nền nhà cao hơn mặt đường, nhà dân ở sát đường đều có bậc thang rất cao. Lục Phỉ vừa mới thắng chiếc xe đạp cọc cạch nhiều năm, khóa nó vào lan can của bậc thang thì nghe tiếng của Thư Nguyên.
Anh quay đầu lại, thấy Thư Nguyên bước xuống xe.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên người Thư Nguyên, lấm tấm từng đốm, làn da trắng nõn cùng mái tóc đen óng dường như đều sáng lên. Tài xế nói gì đó với Thư Nguyên, Thư Nguyên hoàn toàn không nghe vào tai, cách một con đường và xe cộ qua lại vẫy tay với Lục Phỉ.
Lục Phỉ dừng bước, đổi chồng sách trong ngực sang tay khác, đứng đó chờ cậu.
Lục Phỉ đã trưởng thành, nhưng mỗi lần gặp mặt Thư Nguyên đều cảm thấy anh cao thêm chút, là vì Lục Phỉ quá gầy.
Mỗi khi anh lạnh lùng đứng ở nơi kia, sự hờ hững và xa cách trời sinh khiến người ta cảm giác xa xôi không thể với tới.
Xe cộ ít hơn, cuối cùng Thư Nguyên cũng từ đối diện chạy qua, túi áo phồng lên không biết chứa gì, câu đầu tiên khi gặp mặt là: "Sao anh không nhận điện thoại của em?!"
Tài xế phía sau cậu lái xe đi, xem ra cậu định ở lại đây một lúc.
Lục Phỉ nói: "Em gọi điện thoại di động cho anh à?"
Thư Nguyên thở phì phò: "Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-phat-sang/2555573/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.