Trong đêm trước khi Lục Phỉ ra nước ngoài kia, một nụ hôn đột ngột bên đường, một bạt tai khiến hai người cắt đứt liên lạc với nhau.
Cuối cùng Thư Nguyên về thế nào cậu cũng không nhớ, chỉ cảm thấy bên môi vẫn còn lưu lại độ ấm trên môi của Lục Phỉ, nhắc nhở cậu đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần cậu chạm tay vào nơi bị hôn thì tim đập thình thịch, cả người đều trong trạng thái buồn bực ngại ngùng.
Mấy ngày sau, cậu nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lại, nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ: Lục Phỉ.
Lục Phỉ đã hạ cánh, dùng cách này gửi số điện thoại mới của anh, nhưng lại không nói gì.
Tựa như hoàn toàn quên đi cái hôn kia.
Lục Phỉ làm như vậy cũng là nhắc nhở Thư Nguyên, Thư Nguyên có quyền lựa chọn có còn muốn liên lạc với nhau nữa không.
Nếu như Thư Nguyên chọn không, Lục Phỉ cũng sẽ không gọi đến.
Đoạn hồi ức thời niên thiếu này sẽ trở thành một đoạn ngắn trong muôn vàn hồi ức của đời mỗi người họ, mãi đến khi bị hồi ức đáng nhớ hơn thay thế.
Hơn một tháng sau, Thư Nguyên gọi điện cho Lục Phỉ.
Điện thoại reo rất lâu Lục Phỉ mới nhận.
Cách biển cả muôn trùng, giọng của Lục Phỉ vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Nguyên Nguyên."
Đầu bên này là đêm khuya.
Bên kia là ban ngày rực nắng.
Thư Nguyên có thể tưởng tượng ra cảnh Lục Phỉ đi trong vườn trường cỏ xanh mơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-phat-sang/2555572/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.