Ngồi trên xe anh, nó vẫn không thôi sụt sịt. Giờ nó cũng chẳng biết nói gì với anh cả, cứ ôm chặt rồi tựa đầu vào vai anh thôi.
\- Ngoan, đừng khóc nữa. Em thế này về mẹ lo. \_ Anh lái xe nhưng vẫn không quên an ủi nó.
\- Vâng…
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, nó vẫn không khỏi rùng mình. Tưởng Thiên Hoàng chỉ gọi ra nói chuyện bình thường, ai ngờ cậu ta động chân động tay luôn mới ghê. Có khi nào hôm nay anh không đến kịp, xong nó bị bắt đi và sáng mai tỉnh dậy phát hiện mình thiếu 1 quả thận, đôi lá gan rồi mất thêm quả tim nữa không nhỉ? Thôi bỏ đi, nó không dám nghĩ đến nữa.
\- Em không phải nghĩ gì đến chuyện hôm nay nữa, nhớ chưa. Mọi thứ cứ để anh lo. \_ Anh chờ nó xuống xe rồi cởi mũ ra cho nó.
\- Vâng, nhưng anh phải cẩn thận đó. Cậu ta không đơn giản đâu… \_ Nó lo lắng. Hôm nọ chứng kiến bà khách kia tỏ thái độ sợ hãi với cậu ta, nó chắc chắn người này có gia thế không tầm thường.
\- Anh biết rồi, em mau vào nhà đi. Nhớ là không được nghĩ linh tinh gì đấy.
\- Anh về cẩn thận. \_ Nó vẫy tay chào anh rồi quay vào nhà. Nhìn bóng dáng người con gái đang khuất dần, lòng anh chợt quặn thắt. Nếu anh không đến kịp thì không biết tên đó sẽ đưa nó đi đâu nữa.
Từ lúc vào nhà là nó cứ như người trên mây vậy, mẹ gọi mấy lần mà không nghe thấy. Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041560/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.