Trên đường về nhà…
\- Này, cậu còn đau lắm không? \_ Nó hỏi Lan Anh, nó sợ nhỏ vẫn còn đau vì cái tát của chị kia cũng không hề nhẹ.
\- Tớ không sao, nãy giờ cũng đỡ nhiều rồi.
\- Cậu không sao nhưng tớ thì có sao đấy. Hình tượng thiếu nữ dịu dàng, ngoan hiền xây dựng bấy lâu nay coi như sụp đổ. Xui thế nào đúng lúc định xông lên đánh mấy người kia thì anh Khiêm lại đến cơ chứ, haizzz…\_ Nó thở dài.
\- Thôi thôi, sụp luôn bây giờ đi chứ không sau này yêu nhau mới sụp thì còn khổ nữa.
\- Chẳng biết bao giờ mới được gặp nhau chứ đừng nói đến vụ yêu nhau,
\- Cuối tuần tớ với Minh đi ăn, chắc anh Khiêm cũng đi cùng, cậu đi không?
\- Đi chứ, đi chứ! \_ Nó đồng ý luôn không cần suy nghĩ.
Hai đứa nó cứ thế nói chuyện vui vẻ cho đến khi về tới nhà, quên hết mọi chuyện không vui khi nãy.
…
Hôm nay chẳng mấy khi nó lại được mời đi ăn, sướng muốn chết. Hơn nữa, nay còn được đi ăn cùng anh nữa, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Nó háo hức đến mức gần sáng mới ngủ nên bây giờ trông “hơi” uể oải. Thôi kệ, chắc nó skincare với trang điểm xíu để che đi khuôn mặt gấu trúc này vậy. Nó chỉ chăm skincare thôi chứ lười trang điểm lắm, tại nó xinh sẵn mà \(nó thật tự tin\). Nói thế chứ hôm nay cũng phải dặm ít phấn, đánh son nhẹ nhàng nữa, dù gì cũng gặp hai người “đẹp trai”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nang/3041523/chuong-8.html