Chương trước
Chương sau
Lạc Kim Vũ xem như cũng biết chút nữ công gia chánh, nhưng cũng không tính là đầu bếp giỏi. Nhưng cô vẫn kiên trì giữ ý kiến, lúc ở nhà cô sẽ tự mình vào bếp nấu cơm cho con trai, cũng không phải chê thực phẩm bên ngoài không tốt cho sức khỏe, mà là tình cảm gia đình ấm áp cô dành cho con trai.

Ngay từ đầu đáng lẻ chỉ có hai mẹ con cô, thực đơn bữa trưa cô tính nấu món cá hấp, trứng chưng, thịt ba rọi xào cà rốt cùng với canh gà. Ai ngờ Cảnh Tư Hàn nửa đường lòi ra, Lạc Kim Vũ chỉ đành phải cắt xen nguyên liệu bữa tối, lại bỏ thêm một món sườn heo chua ngọt vào.

Cảnh Tư Hàn từng lắp ráp qua một lần, nhưng linh kiện lung tung, anh phải sắp xếp ra đất từng cái một nên tiêu phí một chút thời gian, tiếp theo sau thật sự như chạy đua lắp vô cùng nhanh chóng. Nhưng anh phải làm bộ khó lắp ở trước mặt Lạc Kim Vũ, cố ý kéo dài thời gian, chính là muốn ở lại ăn bữa cơm trưa do tự tay cô nấu.

Lúc đầu anh cho rằng Lạc Kim Vũ sẽ kêu dì giúp việc làm cơm trưa, không nghĩ tới bản thân lại phát hiện một điều thú vị, là Lạc Kim Vũ biết nấu ăn. Vì thế trong đầu nhanh chóng phát họa ra kế hoạch, tay vẫn đang lắp ráp, cổ lại duỗi dài, thường xuyên ngó vào trong phòng bếp, trong lòng cảm thấy ngọt ngọt ngào ngào.

Cảnh Tư Hàn rút tầm mắt về, hỏi thằng con trai đang ngồi cười ngây thơ ngu ngốc ở bên cạnh: "Mấy bữa nay mommy đều nấu cơm sao?"

Cảnh Gia Dịch đang nghiêm túc quan sát ba ba lắp ráp xe đua, nghe ba ba hỏi, lập tức ngẩng đầu lên trả lời: "Đúng vậy nha, ăn ngon lắm đó"

Cảnh Tư Hàn không khỏi quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp, Lạc Kim Vũ mặc một cái tạp dề hình nữ siêu nhân rộng thùng thình, dây cột ở bên hông tôn lên vòng eo mảnh khảnh cùng độ cong hoàn mỹ, tóc ngắn cột sau đầu, thời điểm cúi xuống đuôi tóc ngẫu nhiên buông ra phía trước, làm phía sau ót lộ ra một đoạn da trắng ngần, vô cùng..., quyến rũ.

Suốt hai mươi mấy năm, Cảnh Tư Hàn cho rằng phụ nữ xinh đẹp đều giống gốm sứ tinh xảo, yêu cầu quần là áo lụa mới có thể biểu hiện ra nét đẹp của họ. Cho đến tận giờ phút này, khi anh hắn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp kia.

Rõ ràng là để mặt mộc, không son không phấn, không có mặc trên người lễ phục lịch sự xinh đẹp đầy tao nhã, cũng không có đeo trang sức sang trọng quý giá long lanh, cô chỉ đứng ở nơi đó, để lại cho anh một cái bóng dáng, cứ vậy mà vẫn sáng bừng trong mắt anh.

Cửa kéo ngăn phòng bếp không có đóng lại, mùi thức ăn bay khắp phòng, câu lấy tâm trí Cảnh Tư Hàn, không biết là con sâu trong bụng hay là trong lòng ngo ngoe rục rịch bắt đầu nhớ thương ai đó.

"Thơm quá nha" Cảnh Gia Dịch hít hít cái mũi, nhịn không được quay đầu lại nhìn theo phương hướng mùi hương bay tới, sau đó lại nhìn Cảnh Tư Hàn, cái miệng nhỏ giật giật không nói chuyện, nhưng mông nhỏ đứng ngồi không yên lại nói cho người khác biết giờ phút này bé đã "thân tại Tào doanh tâm tại Hán".

Cảnh Tư Hàn nhìn bộ dáng này của bé, thầm nghĩ: Thật không hổ danh là con trai của ba, cha con mình suy nghĩ giống nhau nha.

"Nếu không chúng ta ngưng một lát rồi lắp tiếp, hiện tại đi xem mommy có chuyện gì cần chúng ta giúp hay không?"

Cảnh Gia Dịch liên tục gật đầu, lập tức ném linh kiện lắp ráp trong tay xuống thảm, vụng về mà bò dậy, trả lời: "Dạ".

Vừa nói, vừa li3m li3m môi.

Cảnh Tư Hàn nhìn mà buồn cười, nhìn dáng vẻ này của con trai thì cái câu "Ăn rất ngon" cũng không phải vì xuất phát từ tình mẹ bao la của Lạc Kim Vũ, mà là tay nghề thật sự không tồi.

"Đi thôi." Cảnh Tư Hàn vươn tay ra cầm tay bé, một lớn một nhỏ nắm tay nhau cùng đi vào phòng bếp.

Lạc Kim Vũ đang cúi đầu tỉa cà rốt, kỹ thuật xắt rau của cô rất bình thường, loại cắt tỉa công phu này phải rất tập trung, vừa lơ đãng tóc lại lần nữa từ phía sau cổ chảy xuống, theo động tác của cô mà lắc qua lắc lại vô cùng ảnh hưởng tầm mắt.

Cô ngẩng đầu hất hất một chút, muốn hất đuôi tóc trở về phía sau lưng, nhưng không thành công, đang chuẩn bị dừng tay vén tóc, thì phía sau đột nhiên có một bàn tay to vươn tới nắm lấy tóc cô.

Lạc Kim Vũ thình lình bị hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại thì đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Bởi vì động tác quá mạnh, Cảnh Tư Hàn tránh làm bung tóc của cô, không thể không duỗi cánh tay tới phía trước một chút, tư thế giống như là ôm Lạc Kim Vũ vào trong lòng vậy.

Khoảng cách của hai người quá gần, Lạc Kim Vũ không được tự nhiên mà ngưỡng ngưỡng ra phía sau, lắp bấp nói: "Anh, anh, anh làm cái gì vậy hả?"

Trong lúc cô bối rối thì Cảnh Tư Hàn đã nhanh chóng vén tóc cô ra phía sau, rút tay về lui một bước, bảo trì một khoảng cách thích hợp: "Tôi thấy hai tay cô đang bận, nên......"

"Tự tôi có thể làm" Lạc Kim Vũ nhấp nhấp môi, lại cảm thấy dù sao đối phương cũng có ý tốt, giọng điệu của cô cũng quá mức đông cứng, vì thế hỏi thêm một câu: "Sao anh lại vào đây?"

Cảnh Tư Hàn vuot ve ngón tay một chút, làm bộ không có phát hiện sự bài xích của cô, hơi nghiêng nghiêng người, làm cô nhìn đến bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng phía sau anh: "Dương Dương nói muốn lại đây giúp cô."

"Đúng vậy nha" Cảnh Gia Dịch đặc biệt phối hợp, vươn tay nhỏ quơ quơ: "Mommy, con có thể giúp mommy rửa rau nha."



Lạc Kim Vũ lập tức cười, hỏi: "Nhưng mà mommy đều đã rửa hết rồi nha. Vậy phải làm sao bây giờ đây ta?"

Chuyện này không làm khó được cậu bạn nhỏ Dương Dương thông minh, hai tròng mắt bé vừa di chuyển, vừa nói: "Vậy..... Con...... Sẽ giúp mommy ăn bớt mấy món kia nha"

Lạc Kim Vũ vừa nghe thì đã cười ra tiếng tới, nghĩ thầm có phải cô nên khen thằng bé thông minh hay không? Cô nhìn Cảnh Gia Dịch nhăn nhăn cái mũi, cười mắng: "Mèo con ham ăn"

Cảnh Gia Dịch cười hì hì vươn qua ôm lấy đùi Lạc Kim Vũ, co được dãn được mà "Meo" một tiếng.

Mặc dù mỗi ngày bé đều ở trước mặt mình, nhưng giờ khắc trái tim của Lạc Kim Vũ bị tan chảy bởi hành động của bé, cô cong lưng "moah" một cái vang dội ở trên trán nhỏ Cảnh Gia Dịch, mi mắt cong cong nói: "Ok, để mommy tìm xem trong bếp có món gì cho chú mèo con này ăn đây?"

Cảnh Tư Hàn yên lặng đứng yên nhìn chằm chằm vào cái trán của con trai, môi mỏng giật giật.

Thằng nhóc này học ở đâu mấy cái chiêu dụ người lợi hại như vậy? Trưởng thành không biết hại bao nhiêu con gái nhà người ta đây?

Thật ra cô chỉ mới chuẩn bị xong nguyên liệu, chưa kịp nấu món chính, có thể ăn cũng chỉ có món canh, Lạc Kim Vũ rửa sạch tay, lấy ra một cái chén nhỏ, múc một chén canh gà, lấy ít táo đỏ cùng nấm, bởi vì lo lắng nếu bé ăn quá nhiều thì một lát ăn không được nữa.

Cảnh Tư Hàn canh đúng lúc, mở miệng nói: "Để tôi, cô lo nấu tiếp đi."

Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua Cảnh Gia Dịch, lại nhìn thoáng qua chén canh nóng vừa mới múc ra kia, vì vừa mới nấu xong nên còn rất nóng, đúng thật là cô không yên tâm để thằng bé tự ăn, nhưng cô còn phải nấu cơm, đợi đút bé ăn xong, không biết khi nào mới ăn cơm trưa được.

Lạc Kim Vũ đưa chén canh nóng cho Cảnh Tư Hàn: "Vậy làm phiền anh."

Cảnh Tư Hàn cẩn thận cầm cái chén, híp mắt, nhìn thẳng vào mắt Lạc Kim Vũ, nói: "Không phiền toái, tôi chính là ba của thằng bé, đây là bổn phận của tôi"

Lạc Kim Vũ rút tay về, vì nóng quá nên theo bản năng nhéo nhéo lên vành tai, nói: "Ghế của Dương Dương để ở góc tường bàn ăn, chút nữa anh nhớ kéo ghế ra cho con ngồi đàng hoàng rồi hãy đút con ăn."

Tầm mắt Cảnh Tư Hàn ở đảo qua vành tai hồng hồng đáng yêu của cô, nói: "Ừ."

Cảnh Gia Dịch tung tăng nhảy nhót đi theo phía sau ba ba, trong lòng vui đến nổi muốn bay lên cao, nếu mỗi ngày đều có thể giống như hôm nay thì tốt rồi, ba ba cùng mommy đều ở nhà, đều chơi với bé, được ăn ngon, còn được ba ba đút ăn nữa, Dương Dương vui quá đi à.

Cậu bạn nhỏ Dương Dương trong lòng đang sung sướng muốn chết, nên không chú ý tới động tác của ba ba, "bộp" một âm thanh nhỏ vang lên, bé cảm thấy cứng ngắc đầu còn hơi đau, Cảnh Tư Hàn đột nhiên dừng bước làm bé đụng đầu vào chân anh.

Không giống mommy một chút nào hết á, vừa thơm vừa mềm.

Cậu bạn nhỏ Dương Dương vuốt đầu nghĩ như vậy.

Mà Cảnh Tư Hàn không biết vì sao mà đột nhiên dừng lại, vì hành động này làm Cảnh Gia Dịch đụng vào người nên chén canh nóng đổ hết một nửa vào tay, nước canh đã theo chén chảy từ trên tay anh xuống sàn nhà, anh nhanh chân bước đi về phía trước hai bước, lật đật đặt chén canh nóng lên bàn ăn rồi lập tức chạy thẳng vào phòng bếp.

Cảnh Gia Dịch "Ah" một tiếng, còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhấc đầu lên thì chỉ nhìn thấy bóng dáng của ba ba.

Cảnh Tư Hàn nửa đường nghe được một tiếng thét kinh hãi của Lạc Kim Vũ, hoảng hồn chạy nhanh vào bếp, giờ phút này người còn chưa tới cửa phòng bếp, thì tiếng nói đã tới trước: "Làm sao vậy?"

Lạc Kim Vũ nâng bàn tay trái lên, máu đỏ tươi đã từ đầu ngón trỏ chảy ra, cô nhịn không được hút không khí một tiếng, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy Cảnh Tư Hàn hấp tấp vọt tới trước mặt mình, trên tay bỗng chốc ấm áp, ngón trỏ bị người nắm chặt.

Cô há miệng th0 doc, còn không kịp phát ra tiếng, Cảnh Tư Hàn đã dùng sức kéo tay cô sang bên cạnh.

Anh nhanh chóng mở ra vòi nước, vừa điều chỉnh độ ấm của nước vừa nhân tiện rửa sạch nước canh đổ trên tay, đợi cảm giác độ ấm vừa phải, lập tức kéo bàn tay Lạc Kim Vũ tới dòng nước ấm, rửa sạch ngón tay bị cắt.

Vết cắt trên đầu ngón tay của Lạc Kim Vũ hơi sâu, sau khi rửa xong, vừa lấy ngón tay ra khỏi dòng nước thì máu lại một lần nữa chảy ra, Cảnh Tư Hàn dùng lực ngón tay nắm chặt chỗ gần vết thương, ấn đường nhăn nhăn: "Hộp cấp cứu để ở đâu? Phải xử lý vết thương ngay."

"Ờ, hả...... Ở bên ngoài, ngăn tủ dưới TV." Lạc Kim Vũ bị thái độ khẩn trương của anh làm cho ngây người.

Cảnh Tư Hàn nắm ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt một chút, Lạc Kim Vũ trố mắt kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng, Cảnh Tư Hàn nóng vội mà dùng một cánh tay khác ôm từ phía sau eo ra phía trước bụng, người cô bị anh hơi nhấc bổng lên, nương theo lực đạo đi theo anh ra ngoài.



Nửa đường Lạc Kim Vũ lấy lại tinh thần, ngón tay giật giật, muốn thoát khỏi anh, nói: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, tôi......"

"Nghe lời." Cảnh Tư Hàn chỉ nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục nửa ôm nửa dìu cô đi về phía phòng khách. Mãi cho đến sô pha mới để cô ngồi xuống, cong eo cận thận buông ngón tay bị thương ra: "Cô tự nắm đi, nắm chặt một chút, tôi lập tức trở lại ngay."

Cảnh Tư Hàn vô cùng lo lắng, lục tung ngăn tủ, động tĩnh khá lớn làm Cảnh Gia Dịch lật đật chạy tới cũng khẩn trương lên, bé nhìn ngón tay đang chảy máu của mommy, miệng bẹp một cái, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa.

"Mommy không có sao hết, Dương Dương không khóc ha." Lạc Kim Vũ vừa thấy, lập tức duỗi tay xoa đầu bé, ngón tay không bị áp lực, khiến máu chảy ra càng nhiều, rất nhanh đã thành một dòng máu chảy từ đầu ngón tay chảy xuống đùi cô, nhìn qua càng ghê sợ hơn giống như ngón tay bị chặt đứt vậy.

Cảnh Gia Dịch rốt cuộc nhịn không được, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.

Lạc Kim Vũ rối rắm, không biết muốn an ủi bé trước hay là nên dùng khăn giấy bọc đầu ngón tay ngăn chặn máu chảy tiếp.

Lúc này Cảnh Tư Hàn đã mang theo hộp thuốc chạy lại, nhìn thấy con trai đứng khóc nức nở ở trước mặt Lạc Kim Vũ, vươn cánh tay dài ôm Cảnh Gia Dịch vào trong lòng ngực, hôn hôn lên đầu bé, dỗ: "Đừng sợ, có ba ba ở đây, mommy sẽ không có việc gì, ngoan."

Cảnh Gia Dịch nhìn về phía ba ba, môi lập tức đóng lại, tiếng khóc chuyển thành âm thanh nghẹn ngào, hai con mắt ngập nước, nói: "Ba ba làm nhanh nhanh lên nha"

Cảnh Tư Hàn đặt bé ngồi ở bên cạnh Lạc Kim Vũ, kéo thùng rác qua, cẩn thận dùng cồn i-ốt rửa miệng vết thương, lại lấy bông gòn thấm thuốc đỏ, đặt lên phía trên vết thương, cuối cùng dùng băng keo cá nhân bọc lại.

Lạc Kim Vũ nhìn đầu ngón tay bị dán kín mít, lại nhìn bông gòn thấm đầy máu pha cồn i-ốt nằm rải rác dưới đất, lại nhìn mớ hỗn độn dưới tủ TV: Nghẹn lời, một chút cũng không cảm giác được niềm vui từ sự quan tâm làm như thế nào đây?

"Cảm ơn." Lạc Kim Vũ khom lưng nhặt mấy cục bông gòn bẩn bị Cảnh Tư Hàn quăng xuống đất hồi nãy lên tới, rồi ném vào thùng rác, sau đó rút khăn giấy ướt ra lau lau, miễn cưỡng nhìn Cảnh Tư Hàn nói một câu cảm ơn.

Giờ phút này Cảnh Tư Hàn cũng phát hiện ra sai lầm của bản thân, anh hơi ngượng ngùng cầm hộp cấp cứu lên, nói: "Để đó tôi dọn dẹp, cô lau mặt cho thằng bé đi"

Lạc Kim Vũ đau lòng ôm Cảnh Gia Dịch vào trong lòng, rút ra một tờ khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho bé, ánh mắt nhìn Cảnh Tư Hàn, nói: "Anh cứ để ở đó đi, đợi một chút tôi sẵn tiện lau nhà luôn"

"Không có việc gì, cũng nhanh thôi." Cảnh Tư Hàn đứng dậy dọn dẹp, quả nhiên chỉ trong nháy mắt, ngay cả vết bẩn trên sàn nhà cũng dùng khăn ướt lau sạch sẽ, lại dùng khăn giấy khô lau thêm lần nữa.

Tuy rằng cô không có ấn tượng tốt đối với Cảnh Tư Hàn, nhưng sau khi dọn khỏi Cảnh gia, sống đúng với bản tính của chính mình, Lạc Kim Vũ đã vứt bỏ tình cảm rắc rối ràng buộc giữa nguyên chủ với anh ta.

Cho nên, giờ phút này, khi cô nhìn thấy bóng dáng Cảnh Tư Hàn ở trong nhà cô bận lên bận xuống lau cái này dọn cái kia, trong lòng cảm thấy có lỗi với khách đến nhà chơi: "Anh không cần làm như vậy, ngày mai dì Chu đến cũng sẽ quét dọn lại thôi."

Cảnh Tư Hàn cũng đã giải quyết tốt hậu quả xong, biết nghe lời mà ném toàn bộ khăn giấy dơ vào thùng rác, Lạc Kim Vũ thấy cảm xúc của bé đã ổn định xuống, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp tiếp tục nấu nướng, bị Cảnh Tư Hàn giơ tay giữ chặt bả vai, nhấn ép cô ngồi xuống sô pha, ngăn không cho đi.

"Cô ở đó chơi với thằng bé, để đó cho tôi."

Lạc Kim Vũ nhìn anh, nét mặt viết rõ dòng chữ " không tin", hỏi: "Anh biết nấu ăn hả?"

Cảnh Tư Hàn vừa cuốn cổ tay áo, khóe môi vừa nhếch lên, cười khẽ một tiếng: "Ờ, có thể ăn được." Xong rồi khom lưng xoa nhẹ đầu bé, nói: "Xem tài năng nấu nướng của ba nè"

Lạc Kim Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Cảnh Tư Hàn xoay người đi vào phòng bếp, cảm thấy thái độ hôm nay của anh quá kỳ quái. Cô nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ Cảnh Tư Hàn cũng bị xuyên hồn sao? Không phải uống lộn thuốc, mà là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Cảnh Tư Hàn căn bản không biết Lạc Kim Vũ bởi vì hành vi bất thường của mình mà bắt đầu hoài nghi anh không phải là anh. Cảnh Tư Hàn tự cảm thấy bản thân thật là một người yêu lý tưởng, biểu hiện vô cùng xuất sắc, hẳn là có thể thêm điểm ở trong lòng Lạc Kim Vũ.

Thời điểm anh xoay người, dùng dư quang liếc người con gái trên sô pha, phát hiện cô vẫn còn đang nhìn anh, lập tức sung sướng như muốn bay lên trời.

"Ting." Âm thanh thông báo tin nhắn từ di động.

Cảnh Tư Hàn lấy di động ra, ngón tay tung bay trên màn hình, nhanh chóng trả lời đối phương.

【 Giá không thành vấn đề, nhưng tôi muốn trong thời gian ngắn nhất phải biết rõ mọi thông tin chi tiết của cô ấy trong một tháng trở lại đây. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.