Chương trước
Chương sau
Nhưng mà hình ảnh người con gái “Nga mi hơi chau, sầu tư không dứt” trong mắt Cảnh Tư Hàn kia, kỳ thật giờ phút này đang cân nhắc nên thuê ai giúp cô điều tra Vân Tú Mẫn.

Lạc Kim Vũ không phải nguyên chủ, nên có thể đứng ở góc độ người xem tới phân tích tình cảm mẹ con của Vân Tú Mẫn. Hot news về những bà mẹ quái đản ùn ùn không dứt, cô cũng xem như thay nguyên chủ nhận lãnh một bà mẹ như vậy thôi.

Nhưng phản ứng hôm nay của Vân Tú Mẫn thật sự là rất kỳ quái.

Lạc Kim Vũ đã từng vì diễn tốt một nhân vật mà đặc biệt mời một chuyên gia về tâm lý hành vi, cũng học được một vài phần công lực, nó cũng góp phần nhạy bén trong việc giao tiếp.

Cô chú ý tới chi tiết, khi bản thân chất vấn Vân Tú Mẫn “Bà rốt cuộc có phải mẹ ruột của tôi hay không?” kia, trong nháy mắt tròng mắt Vân Tú Mẫn có giao động rất nhỏ, lắc lư qua lại một chút, sau đó cổ họng vô ý thức nuốt nước miếng, ngay sau đó tay chân hoảng loạng, hơn nữa tăng cao âm lượng bày ra sự phẫn nộ của bản thân.

Giống như....., chột dạ.

Lạc Kim Vũ trong lòng ẩn ẩn thành hình một bức tranh còn chưa hoàn thiện, thật ra trước đó cô chưa từng nghĩ đến phương diện này, bởi vì ký ức của nguyên chủ thật sự là quá khắc sâu, mặc dù hành vi của Vân Tú Mẫn điên đảo sự hiểu biết của cô đối với người làm mẹ, nhưng những ý thức khắc sâu đó cũng ở thời điểm bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến phán đoán của cô.

“Cô...... Có khỏe không?”

Lạc Kim Vũ bị một giọng nam trầm thấp đầy do dự đánh gãy tự hỏi của bản thân, cô theo tiếng nhìn sang, nhìn thấy tầm mắt Cảnh Tư Hàn nhìn cô khá kỳ quái, không thể nói nó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy cảm xúc phức tạp.

“Ừm? Không sao.”

Tâm lý của Cảnh Tư Hàn chưa bao giờ phong phú như bây giờ, Lạc Kim Vũ dương môi, ở trong mắt anh là miễn cưỡng cười vui, Lạc Kim Vũ bình tĩnh, ở trong mắt anh là ra vẻ kiên cường, ngay cả Lạc Kim Vũ chớp mắt anh đều cảm thấy cô là dấu nước mắt nghẹn trở vào.

“Thật ra...... Nếu cô yêu cầu một bờ vai......” Cảnh Tư Hàn đi phía trước một bước, bàn tay đang rũ cũng không tự chủ được nâng lên một góc độ.

“Ah, là anh mặc quần áo giúp Dương Dương?” Lạc Kim Vũ đột nhiên cất tiếng nói.

“Hả?” Cảnh Tư Hàn ngẩn ra.

Lạc Kim Vũ đã ôm hài tử xoay người đi đến sô pha: “Mặc ngược rồi, nhìn túi quần là biết.”

Cảnh Tư Hàn đã nâng đôi tay đến giữa không trung lại xấu hổ lắc lắc vài cái, làm một động tác tiêu chuẩn của bài tập thể dục buổi sáng, chỉ kém không nhảy lên vỗ tay thôi, anh ho khan một tiếng, nhanh chóng rút ta về, một bàn tay đút vào trong túi quần, lập tức lại khôi phục thành một anh chàng soái ca eo hẹp chân dài: “Lúc tôi đi vào thì thấy thằng bé đang mặc quần, thuận tay giúp con kéo lên thôi, mặc ngược thì sao nào?”

“Ờ.” Lạc Kim Vũ bế Cảnh Gia Dịch đặt ở trên sô pha, duỗi tay kéo kéo túi quần trái, quay đầu lại nhìn anh, nói: “Anh có bao giờ gặp qua ai đó mặc quần cho con mà cái túi lòi ngược ra như vầy không?”

Cảnh Tư Hàn thấy vậy, sờ sờ cái mũi, không nói gì.

“Ha ha ha.” Tiếng cười vui vẻ của Cảnh Gia Dịch vang lên.

Lạc Kim Vũ cúi đầu nhìn, thì ra Cảnh Gia Dịch thấy động tác của cô, cũng bắt chước bỏ tay nhỏ vào túi quần. Bé không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy thú vị, không ngừng cười khanh khách.

Mà bởi vì cái túi bị ngược, nên Cảnh Gia Dịch phải với tay ngược vào trong quần, bé cảm thấy hứng thú, hai tay bỏ ngược vào túi quần, đứng không vững lắc lư qua lại trông rất giống một chú chim cánh cụt bé nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Lạc Kim Vũ “phì” một tiếng bật cười, Cảnh Gia Dịch nghe mommy cười ra tiếng, càng lắc lư cơ thể.

Lạc Kim Vũ bị hành động của bé chọc cười, ôm bé nằm trên sô pha, dùng cái trán thân mật cọ cọ Cảnh Gia Dịch, cười mắng: “Ủa, chàng ngốc này ở đâu ra vậy ta, khẳng định không phải mommy sinh ra nha.”



Dương Dương vừa nghe, rút ra tay nhỏ ra khỏi túi quần, lật đật ôm cổ mommy, thò lại gần “moah moah” hai cái, nói: “Là tiểu bảo bối của mommy nha”

Lạc Kim Vũ cố ý kéo dài âm “hửmmmmm” một tiếng, ngay sau đó chỉ chỉ má bên kia, nói: “Nếu bên này cũng moah moah, thì mommy cố xem con là tiểu bảo bối của mommy nha”

Dương Dương không nói hai lời chu lên cái miệng nhỏ chụt chụt ở trên mặt cô vài cái, hôn mặt Lạc Kim Vũ đầy nước miếng.

Cảnh Tư Hàn đứng ở tại chỗ nhìn hai mẹ con ôm nhau hi hi ha ha đùa giỡn ở sô pha, bỗng dưng đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm, ấm áp từ trái tim tràn khắp cơ thể, thế cho nên anh đều đã quên bản thân đang muốn nói cái gì, làm cái gì, anh cảm thấy bản thân có thể đứng ở chỗ này nhìn một lớn một nhỏ trước mặt cả ngày cũng không chán.

Đột nhiên “tích tích tích”, cửa bị người từ bên ngoài kéo ra. Một người phụ nữ trung niên đã hơn bốn mươi tuổi đi vào phòng, bà liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng đĩnh bạt trong phòng khách không khỏi ngẩn người, sau đó mới nhìn Lạc Kim Vũ, nói: “Lạc tiểu thư, tôi đã mua nguyên liệu nấu ăn cùng trái cây đến.”

Lạc Kim Vũ ôm bé từ trên sô pha đứng dậy, cười chào hỏi: “Phiền dì Chu quá”

“Không có gì.” Dì Chu đổi dép đi trong nhà, ôm túi nilon đi vào trong bếp, đôi mắt tựa như lơ đãng nhìn Cảnh Tư Hàn, bà có vẻ rất tò mò đối với người đàn ông đẹp trai đột nhiên xuất hiện ở trong nhà bà chủ trẻ.

Lạc Kim Vũ chú ý tới tầm mắt của bà giúp việc, hào phóng giới thiệu, nói: “Dì Chu, đây là Cảnh tiên sinh.”

“Ờ, ờ.” Dì Chu ngượng ngùng,cười cười: “Chào buổi sáng, Cảnh tiên sinh.”

Cảnh Tư Hàn nghe được một tiếng “Cảnh tiên sinh”, lập tức thoát khỏi không khí ấm áp “Một nhà ba người“.

“Tiên sinh” là rất tốt, nhưng phía trước bỏ thêm họ thì lập tức biến thành lời giới thiệu bình thường, nói lên đó là một người xa lạ, không thân.

*Ở Trung, khi giới thiệu chồng mình với người khác (người không thân) hoặc trường hợp trang trọng như trong một bữa tiệc, họ thường dùng “tiên sinh”; “phu nhân“. Như: Đây là tiên sinh của nhà tôi, đây là phu nhân của tôi. Còn người quen thì họ thường dùng “lão công”; “lão bà” nghĩa là ông xã, bà xã.

“Chào buổi sáng.” Cảnh Tư Hàn nhẹ nhàng trả lời dì Chu một câu, tiếp theo sau anh vô cùng tự nhiên mà cầm món đồ chơi lắp ráp, giơ lên vẫy vẫy nhìn Cảnh Gia Dịch: “Muốn lắp ráp xe chung với ba ba hay không?”

Anh đương nhiên không có nhìn sai biểu tình khiếp sợ trên mặt dì giúp việc, cảm thấy mỹ mãn rút tầm mắt trở về, vô cùng mặt dày nhìn Lạc Kim Vũ trưng cầu ý kiến: “Có thể chứ?”

Anh đã nắm đằng chuôi thì sao đến phiên Lạc Kim Vũ trả lời?

“Muốn, muốn, con muốn” Cảnh Gia Dịch đã hưng phấn muốn nhảy xuống sô pha chạy lại chỗ ba ba, cơ thể nhỏ nhắn chường ra phía trước, ý muốn mommy buông bé xuống.

Lạc Kim Vũ nhíu mày nhìn Cảnh Tư Hàn, ôm thằng bé xuống, Cảnh Gia Dịch mới vừa đặt chân xuống đất lập tức chạy lại chỗ ba ba.

Dì Chu xấu hổ nhìn Lạc Kim Vũ: “Thì ra là tiên sinh.”

“Không phải, chỉ là ba ba của Dương Dương mà thôi, hôm nay đến thăm thằng bé, dì cứ gọi anh ta Cảnh tiên sinh là được.” Lạc Kim Vũ nói.

Dì Chu còn tưởng rằng cô đang nhắc khéo bà, lập tức gật đầu nói: “Dạ, dạ, Thịnh tiểu thư đã nói với tôi rồi, cuộc sống riêng tư của ngôi sao mấy người không giống với người thường, tôi không biết cái gì hết á, cũng sẽ không nói linh tinh ra ngoài”

“......” Lạc Kim Vũ khựng người, cũng không biết phải giải thích ra sao cho dì Chu hiểu, dứt khoát bỏ qua một bên, bắt đầu sắp xếp công việc ngày hôm nay cho dì Chu: “Bồn tắm yêu cầu rửa sạch sẽ, quần áo cùng áo khoác yêu cầu đưa đi giặt tẩy, công việc hôm nay cũng chỉ có vậy, dì làm xong việc thì có thể về sớm”

Cảnh Tư Hàn ôm nâng hai bên nách Cảnh Gia Dịch, nhắc bé lên cao, một lần nữa đặt bé lên trên ghế sô pha, tính toán mặc lại quần cho bé, nhưng lỗ tai vẫn dễnh lên lắng nghe Lạc Kim Vũ nói chuyện.

Anh chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ có một ngày bản thân thấy khó chịu buồn bực chỉ vì một tiếng xưng hô, bỗng nhớ tới thời điểm Lạc Kim Vũ còn ở nhà cũ, bởi vì anh mà đám người giúp việc đều kêu cô là “Lạc tiểu thư”, có phải hay không lúc đó cô cảm thấy rất đau lòng, buồn tủi?

“Ba ba” Cảnh Gia Dịch phát hiện ba ba nhìn bé rồi đột nhiên bắt đầu phát ngốc, vươn tay nhỏ quơ quơ ở trước mắt anh.



Cảnh Tư Hàn vừa c0i quần bé, vừa nói: “Lần tới phải nhớ kỹ cái túi lòi ra ngoài là mặt trái, con đã sắp ba tuổi, là một người đàn ông, con có thể tự làm mọi việc, đừng để mẹ con phải lo lắng thêm, biết không?”

Cậu bạn nhỏ Dương Dương - Người đàn ông còn chưa đến ba tuôi, không thể hiểu được ý nghĩa của những lời này, nhưng chỉ cần có liên quan đến mommy, khẳng định phải đáp ứng nha! Vì thế bé nặng nề gật đầu, hứa hẹn giữa hai người đàn ông với nhau: “Ok”

“Thật ngoan” Cảnh Tư Hàn cổ vũ, duỗi tay xoa nhẹ ở trên đầu bé.

Lạc Kim Vũ giúp dì Chu phân loại thực phẩm cùng trái cây bỏ vào tủ lạnh, chừa lại một hộp dâu tây, rửa thật sạch rồi cắt thành từng miếng vừa ăn, đem ra ngoài cho hai cha con.

Trong một góc phòng khách, những linh kiện lắp ráp trong rương đã bị đổ toàn bộ ra ngoài thảm, lung tung rối loạn nằm đầy đất, Cảnh Tư Hàn dịch bàn sô pha ra khỏi tấm thảm, hai cha con ngồi xếp bằng ở trên thảm, nghiêm túc vùi đầu lắp ráp đồ chơi.

Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm êm đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía phát ra động tĩnh, tần suất chớp mắt đều giống nhau, Lạc Kim Vũ nhìn mà giật mình.

“Mommy! Ba ba nói hôm nay có thể làm xong nha” Cảnh Gia Dịch giơ lên linh kiện lắp ráp xe đua, nhìn Lạc Kim Vũ vẫy vẫy.

“Ừ.” Lạc Kim Vũ cười cầm một miếg dâu tây, khom lưng đút Cảnh Gia: “A ——”

Cảnh Gia Dịch đã có thói quen được mommy đút ăn, “ùmm” một ngụm ngậm trọn miếng dâu tây vào miệng, còn chơi xấu mà dùng hàm răng trước cắn cắn, Lạc Kim Vũ lo lắng hàm răng trước bị lệch, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu bé, híp híp mắt nhìn bé, nói: “Ơ, ở đâu ra con chó con này vậy ta?”

Cảnh Gia Dịch lập tức nhếch môi, nhìn cô “beeee” một tiếng.

Lạc Kim Vũ sờ sờ tóc của bé: “Ơ kìa, thì ra không phải là chó con, mà là dê con nha!”

Được xác nhận thân phận, cậu bạn nhỏ Dương Dương nhà chúng cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, tiếp tục tìm linh kiện lắp ráp đưa cho ba ba.

Lạc Kim Vũ đặt khay đựng dâu ở trên bàn trà sô pha, quay đầu tính vào bếp nấu cơm, nhưng dư quang liếc thấy Cảnh Tư Hàn vẫn còn duy trì tư thế cùng ánh mắt nhìn cô chằm chằm, nguyên bản biểu cảm gương mặt rất giống Cảnh Gia Dịch, giờ phút này lại ẩn giấu đi sự sắc bén cùng áp lực, nhìn qua càng thêm giống, ánh mắt rất giống một chú cún chờ mong chủ nhân cho ăn.

Cô chần chờ đầy dĩa dâu tới trước mặt anh, nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Cảnh Tư Hàn cúp mắt nhìn dĩa dâu tây, lại nhìn thoáng qua cái miệng nhỏ còn đang nhai nhóp nhép của Cảnh Gia Dịch, ở trong lòng rất là tiếc nuối mà thở dài một hơi.

Thật đúng là hâm mộ thằng nhóc này.

Mô hình xe đua này khá phức tạp cần một khoảng thời gian mới có thể lắp ráp xong, hơn nữa Cảnh Tư Hàn cố ý kéo dài thời gian, nên nháy mắt cái đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, dì Chu đã mang quần áo bẩn đi đến tiệm giặt ủi rồi về luôn, Lạc Kim Vũ cũng bắt tay chuẩn bị cơm trưa.

Lần thứ ba cô nhìn đồng hồ, lại phóng tầm mắt đến phòng khách, nhìn Cảnh Tư Hàn đang nghiêm túc lắp ráp, ở trước mặt anh là một bãi linh kiện, từ nãy đến giờ mà anh lắp còn chưa đến một nửa.

Lạc Kim Vũ chính mắt thấy Cảnh Tư Hàn lắp sai rất nhiều lần, rồi lại gỡ ra lắp lại. Nói thật, quá trình lắp ráp phức tạp như vậy, cô cảm thấy cho dù mình có xem bảng hướng dẫn cũng không lắp được. Nếu Cảnh Tư Hàn tự mình đưa tới cửa, cô cũng có ý nghĩ muốn anh lắp xong trong một ngày.

Ở trong lòng cân nhắc trước sau, Lạc Kim Vũ đành thở dài mời Cảnh Tư Hàn ở lại ăn cơm.

“Nếu không quấy rầy, vậy tôi xin cảm ơn trước” Cảnh Tư Hàn mười phần rụt rè trả lời.

Giờ phút này Lạc Kim Vũ mới là thật là miễn cưỡng cười vui, nói: “Không quấy rầy một chút nào hết á”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.