Chương trước
Chương sau
Editor: Hijushima
Hoàng đế Bệ hạ, sự cao quý lạnh nhạt rụt rè của ngài đâu rồi, đều bị sự vô liêm sỉ ăn mất rồi à?
Có điều nghĩ lại thì dù sao cũng đặt ở cung Trường Hoa, hay là chừa chút mặt mũi cho Hoàng đế Bệ hạ đi, dù sao bây giờ vẫn còn một nhiệm vụ là "Gia tăng độ thiện cảm của nam chính" vẫn chưa xong nữa đó.
Bên này Tạ Bích Sơ đang định trả lời, bên kia nữ chính lại ló ra, vẻ mặt hâm mộ nói: "Tể tướng đại nhân đúng là trung thành với việc của Hoàng thượng, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng nhớ trong lòng, thật là khiến người ta khâm phục, hơn nữa nội tình Tạ gia thật thâm hậu, khối Hoàng Phỉ lớn như vậy cực kỳ hiếm thấy, Tể tướng đại nhân lại không chùn bước trước việc nghĩa mà trình lên, cũng khiến người ta khâm phục."
Tạ Bích Sơ vốn đang cực kỳ vui vẻ nghe xong lời này trực tiếp nổi giận, làm nữ chính ngươi mãnh liệt tạo cảm giác tồn tại ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ta cũng lười quan tâm đến ngươi, nhưng đạp lên phụ thân nam thần để tạo ra thì m* nó tội đáng chết vạn lần, nam thần nhà ta mà ngươi cũng dám bôi nhọ, ngươi như vậy không phải đang tìm đường chết thì là cái gì?
Nghe qua thì cả miệng của ngươi giống như đều là lời ca tụng, thật ra thì ai mà không biết ngươi đang ở trước mặt Hoàng đế Bệ hạ ám chỉ phụ thân nam thần nhà ta giỏi luồn cúi đi cửa sau, hơn nữa của cải giàu có nói không chừng là do tham ô nhận hối lộ?
Không thể nhẫn nhịn!
Làm một kẻ yêu quý phụ thân, Tạ Bích Sơ không đợi Cảnh Diệp mở miệng, trực tiếp nhảy ra nói: "Cho nên nữ nhân Tạ gia chúng ta có thể làm Hoàng hậu, mà ngươi chỉ là cung nữ!"
Trực tiếp giết chết trong nháy mắt.
Sau đó Tạ Bích Sơ nói với Cảnh Diệp: "Thần thiếp vẫn thắc mắc vì sao Bệ hạ lại đưa nàng ta đến chỗ thần thiếp, thì ra là bởi vì nàng ta chưa học tốt quy củ, đúng rồi, không phải nghe nói lúc trước nàng ta đã được dạy quy củ ở trong cung của Đức Phi sao, sao hiện giờ vẫn vô lễ như vậy? Hay là ở chỗ Đức Phi còn chưa dạy quy củ xong, thì người đã bị Bệ hạ đưa đi?"
Tạ Bích Sơ tâm tình không tốt trực tiếp công kích không phân biệt ai, Đức Phi và Hoàng đế cũng bị tấn công.
Hoàng đế Bệ hạ thấy cả người Tạ Bích Sơ giống như là con nhím đang gặp nạn, tất cả gai trên người đều dựng lên, nên cũng không so đo với nàng, khá là thoải mái đồng ý sai Lý Lộc phái ma ma trong phủ Nội Vụ tới đây tiến hành "đặc huấn" cho Chu Tĩnh Tuệ, lúc này trong lòng Tạ Bích Sơ mới thoải mái hơn một chút.
Những ngày không có nữ chính chuyển động bên cạnh đúng là quá tốt đẹp, rất nhanh thọ thần của Thái hậu nương nương đã đến, mấy ngày nay Thái hậu đúng là trải qua một tháng trong tiểu Phật đường, phi tần khác trừ Tạ Bích Sơ ra đều bị bắt chép một đống kinh Phật lớn, chờ đến ngày thọ thần giao cho Thái hậu nương nương kiểm tra.
Ngày thọ thần của Thái hậu này, buổi tối là Quốc yến, Hoàng đế tổ chức tiệc lớn với quần thần ở điện Thừa Vận, buổi trưa là tiệc nhà, chỉ có Hoàng đế Thái hậu cộng thêm một đống lớn vợ lớn vợ bé ăn cơm với nhau.
Buổi trưa Tạ Bích Sơ trực tiếp báo bệnh, dù sao buổi trưa cũng sẽ không nhìn thấy phụ thân nam thần, chạy tới ăn bữa cơm với một đám cực phẩm thì chắc chắn sẽ khó tiêu hóa.
Thái hậu nương nương không lên tiếng, đoán chừng cũng không muốn thấy Tạ Bích Sơ, điều làm Tạ Bích Sơ ngoài ý muốn là Hoàng đế Bệ hạ lại có thể cũng không lên tiếng, phải biết một ngày trước Hoàng đế Bệ hạ còn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hoạt bát của nàng đó, Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lượt, có lẽ hắn không muốn kẹp giữa mẹ và nàng dâu thêm khó xử.
Nghĩ như vậy Tạ Bích Sơ lập tức cảm thấy mình thật sự là quá hiền huệ rồi, vì làm dịu đi quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà chủ động thối lui, quả thật là có thể ban thưởng cho nàng luôn đó có được không?
Nàng nghĩ đúng là rất không sai, Thái hậu nương nương đúng là không muốn gặp nàng chút nào, cho nên đối với sự thức thời của nàng vẫn khá là hài lòng, chờ thời gian tiệc trưa vừa đến, Thái hậu và Hoàng đế Bệ hạ ngồi xuống phía trên, Hoàng đế không lên tiếng, nhưng Thái hậu có lời muốn nói.
Đầu tiên nàng khiển trách tất cả phi tần tham gia yến hội một trận, tư tưởng chủ yếu là: Các ngươi tự nhìn bản thân thử xem, đến bây giờ còn chưa khai chi tán diệp* cho Hoàng gia, các ngươi còn có tác dụng gì? Cả ngày chỉ biết chơi chút mưu kế õng ẹo làm dáng ganh đua so sánh lẫn nhau, cũng không biết dùng sức lực lên người Hoàng đế sao? Quả nhiên một đám ngu xuẩn, nhớ ngày đó lúc Quý phi ở. . . . . . (*chỉ việc sinh con)
Nói tới chỗ này thì ngừng lạid,đ.l/q,đ, Thái hậu nói với Hoàng đế: Hôm nay là ngày sinh của ta, thật ra ta cũng không có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng trong lòng mình thoải mái một chút, có thể ăn bữa cơm với người một nhà.
Hoàng đế Bệ hạ là người thông minh đến mức nào, từ lúc Thái hậu bắt đầu lải nhải cũng biết nàng có ý gì, có điều nghĩ lại, Tôn Khải Xương đã ở nhà đóng cửa suy nghĩ hơn một tháng, Tôn Tuyết Y cũng đã bị hủy, trong lòng hắn coi như là thoải mái hơn chút, cho nên đối với tâm tư nho nhỏ của Thái hậu cũng không phải là rất bài xích.
Có điều chuyện này đồng ý thì có thể đồng ý, nhưng không thể đồng ý dễ dàng như vậy, Cảnh Diệp cố ý làm ra dáng vẻ nghi hoặc, hỏi: "Không biết mẫu hậu có băn khoăn gì, khiến trong lòng mẫu hậu buồn phiền không dứt?"
Thái hậu lại nói: Bởi vì ta muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng bây giờ ở đây thiếu người đó ngươi không nhìn ra được à?
Hoàng đế Bệ hạ bày ra dáng vẻ như chợt hiểu ra, nói trẫm hiểu ý mẫu hậu rồi, sau đó gọi Lý Lộc tới nói: "Ngươi đến cung Trường Hoa mời Hoàng hậu tới đây, Thái hậu đã nhiều ngày không gặp Hoàng hậu nên rất nhớ nhung, cơm nước không vô, còn có cũng phải thay mặt trẫm khiển trách Hoàng hậu, tuy thân mang bệnh, nhưng thỉnh thoảng cũng nên đến vấn an mẫu hậu, huống chi là vào thọ thần của mẫu hậu?"
Chờ hắn vừa dứt lời, đồng chí Lý Lộc cơ trí lập tức giành nói trước Thái hậu: "Nô tài đi ngay."d/đ_lê@quý&đôn
Thái hậu nhẫn rồi lại nhịn mới không đưa ra Nhĩ Khang tay với Lý Lộc ngay tại chỗ, quay đầu lại vừa định dạy bảo Hoàng đế, phát hiện trường hợp không đúng, tiếp đó muốn dạy bảo Hoàng hậu, phát hiện không có cớ, bởi vì Tạ Bích Sơ không tới là bởi vì bị bệnh mà.
Cuối cùng bà ta chỉ đành nói vài câu vô nghĩa: "Hoàng hậu bệnh như thế nào? Nếu là thân thể thật sự không được, cứ để cho nàng nghỉ ngơi đi, không cần gọi nàng tới."
Ảnh đế Cảnh Diệp bày vẻ mặt cảm thán nói: "Mẫu hậu đúng là rất thiện tâm, chỉ có điều đây vừa đúng lúc là thọ thần của mẫu hậu, hơn nữa vừa rồi mẫu hậu cũng nói là hi vọng cả nhà cùng ăn bữa cơm, vậy thì sao Hoàng hậu có thể không đến được, đúng là thân thể Hoàng hậu yếu chút, nhưng ăn bữa cơm thì vẫn không có vấn đề gì lớn."
Bên này Tạ Bích Sơ đang thoải mái nhàn nhã sau khi nhận được khẩu dụ cả người đều không khỏe, chờ đến khi phản ứng lại thì càng muốn trả thù xã hội, nàng ngồi trên ghế dựa, bắt đầu đề ra nghi vấn với Lý Lộc ngay: "Xảy ra chuyện gì?"
Đương nhiên Lý Lộc biết Hoàng đế Bệ hạ nhà mình muốn kéo Hoàng hậu nương nương ra ngoài diễn kịch, nghe nàng vừa hỏi đã lập tức thành thực giao phó rồi.
Tạ Bích Sơ nghe xong, im lặng một lúc nói: "Trang điểm thay y phục cho ta, còn nữa, mang Tĩnh Tuệ tới!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.