Editor: Hijushima Tiểu cô nương Tạ Bích Sơ luôn luôn hoạt bát vậy mà mới sáng sớm đã không có tinh thần, ngay cả khẩu vị cũng không tốt, dù Cẩm Đoạn có trái dụ phải dỗ cũng vẫn không há miệng, yên lặng di chuyển giường êm đến dưới cửa sổ ngồi ngẩn người, trong tay còn vuốt vuốt một khối đá Kê Huyết. Đây là một khối tượng Phật, màu sắc của đá Kê Huyết cao cấp hết sức thuần túy đều đặn, điêu khắc hoàn mỹ, đường cong của tượng Phật trơn trợt, góc cạnh mượt mà, triển lộ đầy đủ dáng vẻ đẹp đẽ mềm mại của tượng Phật, nhưng bây giờ Tạ Bích Sơ cực kỳ hi vọng nó lập tức biến mất đi, bởi vì nó đại biểu cho mọi chuyện đêm qua, đều là thật. "Thanh Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?" Không biết Hoàng đế Bệ hạ ló ra từ không gian kỳ dị nào, vừa nói chuyện vừa chen đến bên cạnh Tạ Bích Sơ, một tay ôm lấy nàng một tay lay lay đồ vật trong tay nàng. Không giống với khuôn mặt nàng còn mang theo sự mập mạp của trẻ con, hiện giờ tay Tạ Bích Sơ càng lúc càng trở nên thon dài mềm mại trắng nõn, cộng thêm bản thân nàng là một kẻ yêu thích tay đẹp tự mình bảo dưỡng, mười ngón tay trắng mịn như thân cây hành, lòng ngón tay mềm mại, móng tay hồng hào, được làm nổi bật lên dưới ánh sáng của đá Kê Huyết, càng thêm trắng nõn nà. Cảnh Diệp cảm thấy bản thân đã bị hấp dẫn, hắn tiện tay ném đá Kê Huyết ra, nắm ngón tay của nàng vuốt vuốt một lát, lúc này mới dời tầm mắt về “đồ vật nhỏ” mới vừa bị ném ra, vừa nhìn, Hoàng đế Bệ hạ lập tức không vui. Ba đầu ngón tay của hắn tùy ý nhặt tảng đá kia lên, dường như không chút để ý hỏi: "Cái này ở đâu ra?" Nàng dám nói thật à? Đôi tròng mắt Tạ Bích Sơ chuyển động, trực tiếp đẩy lên trên đầu phụ thân nhà mình, dù sao người người đều biết Tể Tướng thường đưa đồ vào trong cung: "Đương nhiên là phụ thân đưa." "Thật sao?" Cảnh Diệp cau mày suy nghĩ, hắn cũng có nhìn sơ qua một lượt danh sách đồ vật mỗi lần Tể Tướng gửi vào, hình như không có ấn tượng gì với miếng đá Kê Huyết này, mặc dù hắn nghi ngờ, nhưng vẫn bình thản hỏi, "Trước đó không phải nàng nói không thích sao?" Không thích? Sao nàng lại không thích, lời đồn nghe được từ chỗ nào, chỉ có điều nghe thấy những lời này của Hoàng đế Bệ hạ, hình như có thể dự đoán được sau này sẽ có thêm một con đường con đường làm giàu rồi, Tạ Bích Sơ quyết đoán nói: "Ta thích mà." Ai biết Hoàng đế Bệ hạ càng thêm không vui, "Vậy lúc trước trẫm ban thưởng cho nàng vì sao lại không cần?" Tạ Bích Sơ không hiểu gì hết luôn, Hoàng đế Bệ hạ à, biết chỉ số thông minh của ngài cao, cho nên bây giờ sóng não của hai chúng ta đã không nằm trên cùng một đường thẳng luôn rồi à, đến cùng thì ngươi đang nói gì ta hoàn toàn không nghe hiểu có được hay không? Người có phẩm tính bền bỉ bất khuất khó dời như nàng đây, dù cho hắn có hết lần này đến lần khác dùng tiền tài hấp dẫn nàng vũ nhục nàng, nàng cũng sẽ không bởi vì cảm thấy khó chịu mà từ chối việc dùng tiền tài trui luyện chính mình! Chỉ cầu để cho bão táp tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Hoàng đế Bệ hạ trên cao nhìn xuống liếc nàng một cái, thấy vẻ mặt hoang mang của nàng không giống giả vờ, liền nói ra bên ngoài: "Lý Lộc, đi lấy cái chặn giấy kia đến đây!" Ngay sau đó, Lý Lộc đã đưa vào một cái chặn giấy, chính là khối Kê Du Hoàng mà Tạ Bích Sơ yêu thích không buông tay khi Hoàng đế dời thư phòng đến cung Trường Hoa trước xuân thú. Tạ Bích Sơ cầm cái chặn giấy nặng trĩu trong tay, trí nhớ trong nháy mắt trở nên rõ ràng, ngày đó nàng muốn lừa khối chặn giấy này từ tay hắn, nhưng Cảnh Diệp chưa cho, sau đó Cảnh Diệp nói, nói hắn có một cái chặn giấy bằng đá Kê Huyết bỏ quên trong cung Trường Xuân, tiếp đó mới hỏi nàng cảm thấy cung Trường Xuân như thế nào. Lúc ấy nàng hiểu lầm mấy thứ Cảnh Diệp chuyển tới sẽ thưởng cho nàng, quả thật hưng phấn quá mức, sau đó gặp phải sự từ chối của hắn, cảm thấy toàn bộ lòng tự ái bể thành nhân bánh sủi cảo, cả người đều hơi không ổn, dưới trạng thái không yên lòng nên hoàn toàn không chú ý đến cùng thì hắn đang nói cái gì, bây giờ nhớ lại. . . . . . Ám chỉ như vậy thì đúng thật là rất lừa gạt nhau được chứ? Dường như cảm giác chỉ số thông minh vượt hẳn người khác lại trở về rồi thì phải, tính cách Hoàng đế Bệ hạ như vậy, ở hiện đại thì chắc chắn cả đời phải một mình, đương nhiên, không tính đến bề ngoài của hắn. Đầu óc Tạ Bích Sơ chuyển động thật nhanh, mặc kệ nói thế nào, hiện tại Hoàng đế Bệ hạ không vui lắm, làm tồn tại là bắp đùi phải ôm chặt, nhiệm vụ hàng đầu của nàng đương nhiên là dỗ hắn vui vẻ rồi, vì vậy Tạ Bích Sơ tức giận nói: "Bệ hạ thưởng tứ cho ta bao giờ, rõ ràng ta cũng đã xin Bệ hạ, Bệ hạ vẫn chưa cho!" Hoàng đế Bệ hạ được vuốt lông nên trong lòng thoải mái, vẻ mặt cũng trở nên tốt hơn theo, "Đây không phải là đưa tới cho nàng rồi sao?" Dễ dàng như vậy? Tạ Bích Sơ nghiêng đầu nhìn hắn, cố gắng phát hiện âm mưu từ trên mặt hắn, thử dò xét nói: "Cho ta khối này, thật không?" Cảnh Diệp không được tự nhiên ho một tiếng, hắn mới sẽ không nói cho nàng biết chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng vào ngày đó, "Nàng cũng đã xin trẫm, sao có thể không cho?" Vậy ngày đó ta đòi ngươi sao ngươi không cho? Tạ Bích Sơ cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nếu cuối cùng người được lợi là nàng, vậy thì nàng cũng không tính toán nhiều nữa, vui rạo rực sai Cẩm Đoạn để chặn giấy vào trong thư phòng, đang chuẩn bị tiếp tục thảo luận với Hoàng đế Bệ hạ xem cái chặn giấy bằng đá Kê Huyết khác sẽ thuộc về ai, đúng lúc này Chu Tĩnh Tuệ xuất hiện ở cửa: "Nương nương, Tể tướng đại nhân đưa tặng một bộ bàn ghế cho nương nương!" Tạ Bích Sơ ngay lập tức muốn xông ra, chỉ có điều còn chưa kịp chạy ra ngoài, đã bị cánh tay dài của Hoàng đế Bệ hạ duỗi ra một cái kéo về: "Làm ầm ĩ cái gì, phái người đi chuyển vào là được." Trên thực tế tâm tình vừa mới chuyển tốt của Hoàng đế Bệ hạ lại trở nên không vui, mới vừa rồi hắn cũng tặng đồ vật cho tiểu Hoàng hậu, sao không thấy tiểu Hoàng hậu vui mừng như thế, quý mến phụ thân gì gì đó quá đáng ghét, nhất định phải bồi dưỡng tiểu Hoàng hậu nhà mình thành người yêu mến phu quân, Hoàng đế Bệ hạ lặng lẽ định ra một mục tiêu có lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào thực hiện được dưới đáy lòng. Đã thắp nến xong, Hoàng đế Bệ hạ, ngài cầm lấy, đi đường bình an. Tứ Cẩm đều bị Tạ Bích Sơ đang hưng phấn thúc giục đi chuyển đồ, đương nhiên Chu Tĩnh Tuệ sẽ tận dụng mọi thứ để chạy tới tạo cảm giác tồn tại, bưng nước trà thướt tha đi vào, cùng là y phục chung của cung nữ nhưng mặc lên người nàng ta lại cố tình có vẻ hấp dẫn khó hiểu, kết hợp với giọng nói dịu dàng như nước của nàng ta, còn có động tác tay lúc dâng trà của nàng ta, nửa bên thân thể của nàng ta, hoàn mỹ. "Hoàng thượng, mời dùng trà." Đáng tiếc Tạ Bích Sơ đang bận hưng phấn, Hoàng đế Bệ hạ đang bận bực mình, hai người ai cũng không rảnh đi thưởng thức dáng vẻ tuyệt đẹp của nàng ta, trái lại Hoàng đế Bệ hạ liếc nàng ta một cái, kết quả vừa lúc nhìn thấy một tia không cam lòng trong mắt nàng ta. Nữ chính đại nhân, đây là khảo nghiệm mà mẹ ruột kịch tình của ngươi đưa ra cho ngươi, cố chịu đựng! Bàn ghế rất nhanh đã được chuyển vào, Hoàng đế Bệ hạ không tình nguyện đi theo sau lưng phu nhân mình nhìn quad.đ,l.q,đ, sau đó lập tức đau tim luôn có được hay không, nhạc phụ đại nhân, đến cùng thì ta có thù oán gì với ngươi, cũng chỉ là đưa cho ngươi ba chồng sổ con sau khi ngươi nghỉ phép về mà thôi, ngươi phải đáp lại ta như vậy mới được sao? Cảnh Diệp nhìn trên mặt bàn kia khảm nguyên một khối Kê Du Hoàng lớn, nhớ lại cái chặn giấy nho nhỏ mới vừa rồi, cả người đều rất không ổn, theo đó mặt không chút thay đổi nói: "Nhạc phụ đại nhân thật là có tâm, biết trong thư phòng của trẫm ở cung Trường Hoa thiếu một bộ bàn ghế, nên đã tặng cái này, Lý Lộc, đi tư khố của trẫm lựa vài quyển sách quý đưa qua cho Tể Tướng tỏ vẻ cảm tạ." Tạ Bích Sơ đang ôm cái bàn chảy nước miếng: ". . . . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]