Chương trước
Chương sau
Tạ Bích Sơ cảm thấy không cần nữ chính ra tay thì mình cũng sắp bị biến thành xác ướp mà cưỡi hạc về trời, bị người lãnh đạo tối cao của một quốc gia dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chòng chọc suốt mười lăm phút, cảm thấy dường như mạng nhỏ đã đi một vòng trước cửa địa ngục luôn rồi đó.
Cùng với một lần lại một lần nhìn thấy từ trong mắt của Cảnh Diệp các loại cảm xúc áy náy, thương hại, kiên định, lạnh lẽo vân vân ... Chắc chắn là nàng hoa mắt rồi, suy nghĩ của nam chính thì sao một nữ phụ nhỏ nhoi như nàng có thể hiểu được chứ?
Nhưng m* nó, trên người hắn dần dần xuất hiện khí thế lạnh lẽo và tức giận thì chắc chắn không phải là ảo giác, cả người nàng đều cứng ngắc, động cũng không dám động luôn đó có được không? Váy áo phía sau lưng nàng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết cả rồi đó có được không? Bên người nàng vốn không phải một con Kim Mao đang chờ vuốt lông mà là một quả bom nguyên tử đang đếm ngược thời gian đó có được không? Cho nên người bị buộc cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của Hoàng đế Bệ hạ là nàng đây rốt cuộc có thể bị diệt khẩu hay không?
Mà trong lúc Tạ Bích Sơ suy nghĩ lung tung cảm thấy ngay sau đó bản thân liền khó giữ được cái mạng nhỏ này, Cảnh Diệp cuối cùng cũng lấy lại tinh thần mà tha tội cho nàng, mặt khác còn tỏ thành ý muốn mời Tạ Bích Sơ cùng đi đến Thượng Lâm Uyển tham gia xuân thú.d/fffđ:L*quý#đôn
Tạ Bích Sơ lập tức quên hành động kỳ lạ mới vừa rồi của hắn, tự cảm thấy sức hút của bản thân quá lớn mạnh đã cảm hóa nam chính, cặp mắt sáng lên dán nhãn hiệu người tốt cho hắn.
A, Bệ hạ, nhìn ở việc ngài rộng rãi như vậy, ta nhất định sẽ cố hết sức tác hợp cho ngài và nữ chính, cũng vào lúc thích hợp cho nữ chính nhà ngươi chạy vào vị trí, không cần cám ơn.
Tạ Bích Sơ mặt mày hớn hở vui sướng thông báo tứ Cẩm thu dọn đồ đạc, hơn nữa nhất thời dưới sự vui vẻ mà tiến hành đổi mới về tính kỹ thuật và tính thực dụng đối với trang phục cưỡi ngựa, rước lấy sự hứng thú của Hoàng đế Bệ hạ rãnh rỗi ngồi bên cạnh, “Ý kiến của Thanh Ngọc rất độc đáo, không bằng thuận tiện cũng sửa lại kỵ trang* của trẫm đi.” (trang phục cưỡi ngựa)
Cuộc đời vẫn luôn giống như lúc đầu gặp gỡ đi Bệ hạ ơi, sự tự phụ cùng thanh cao trước đây của ngươi đã bị Đại Hoàng ăn mất rồi sao? Cho dù không thể tiếp tục làm Hoàng đế cao lãnh, cũng xin làm một anh đẹp trai yên tĩnh cho thật tốt giùm.
Có thể đừng xế chiều mỗi ngày đều chạy đến cung Trường Hoa không, thật sự là rõ rõ ràng ràng kéo thù hận cho nàng đó có được không hả?
Mặc dù mỗi ngày Hoàng đế Bệ hạ chạy tới chỉ đơn thuần là uống trà, nhưng người khác không biết. Trong cung đã có lời đồn đãi rằng nàng vì đoạt thánh sủng nên mới xin chỉ sắc phong tứ Phi để lấy lòng Hoàng thượng, chuyện đó còn chưa là gì, nhưng còn có lời đồn đãi nàng lấy thân thể bệnh tật yếu ớt quyến rũ Hoàng đế bạch nhật tuyên dâm1 thì là cái quỷ gì?
Ứng phó với đám tiểu thiếp có trí tưởng tượng đột phá chân trời đã khiến nàng lao tâm lao lực2, bây giờ chính chủ còn nhàn rỗi không có chuyện gì làm ngang nhiên gia tăng lượng công việc của nàng, thật sự là không thể nhẫn nhịn nữa có được hay không hả?
Phía sau của tất cả những chuyện này rốt cuộc là bởi vì bản tính con người vặn vẹo hay là không có đạo đức?diên3*đàn>Leee8*quý@do0n
Tạ Bích Sơ nháy mắt, hồn nhiên ngây thơ làm nũng với hắn, “Được đó Bệ hạ, tài may vá của Cẩm Lạc cũng khá tốt.”
Mắt thấy trang phục cưỡi ngựa của Hoàng đế Bệ hạ đã được đưa đến cung Trường Hoa rồi, các phi tần Hậu cung rốt cuộc bày tỏ nhịn không nổi nữa, sau đó lấy Thục phi dẫn đầu chạy đến cửa cung Trường Hoa thỉnh tội, lải nhải một đống lớn, tóm tắt ý chính là:
Hoàng hậu nương nương, nô tì xin lỗi người, đều là bởi vì nô tì quá lười, làm hại người đang mang bệnh cũng phải phục vụ Hoàng thượng, lo lắng cho Hoàng thượng, roi ở đây, xin người cứ việc quất nô tì đi, trừng phạt nô tì thay thế người cung cấp phục vụ tốt nhất, khiến cho Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy thoải mái không gián đoạn trong mọi thời tiết mọi phương hướng, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực, cũng cảm tạ tám đời tổ tông của người.
Tạ Bích Sơ ngồi ở trong sân nghe lời nói ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái bày tỏ sự khen ngợi rất cao đối với nàng: “Thục phi nói có lý, nhưng mà Thái hậu đã từng nói với ta, Hiền phi càng xinh đẹp và dịu dàng hơn so với Thục phi, khẳng định phục vụ tốt hơn, Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Cảnh Diệp buông cành hoa nở đầy hoa xuân trong tay ra, nhìn nàng một cái thật sâu, ngay sau đó gật gật đầu nói: “Thanh Ngọc nói cũng rất có đạo lý.”
Vì vậy đêm đó Cảnh Diệp lật thẻ bài của Hiền phi.
Hậu cung lần nữa bùng nổ.
Cả đêm Thục phi đều đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức cưỡi ngựa vọt đến trong cung của Hiền phi, từ trên tay ác ma giải cứu vị công tử đang chịu khổ chịu nạn —— Hoàng đế Bệ hạ, nhưng nàng không thể, cũng không dám, bởi vì đây chính là Hoàng thượng đang cảnh cáo nàng.
Nàng mạo hiểm việc bị chém đầu đi đến chỗ của Hoàng hậu, ám chỉ, thỉnh cầu, thậm chí mang theo uy hiếp mơ hồ, nàng thành công, nhưng mà cũng thất bại, Hoàng thượng không còn độc sủng (?!) Hoàng hậu nữa, nhưng mà đồng thời cũng vì vậy mà chán ghét mình.
Thế nhưng tất cả đều là đáng giá, dù cho hiện giờ nàng đứng ngồi không yên, tim như bị đao cắt thế này, nhưng ít nhất là Hoàng thượng đã bắt đầu lâm hạnh hậu cung một lần nữa, tạm thời lạnh nhạt thì sau này nàng còn có thể nghĩ biện pháp để có lại sự yêu thích, nhưng nếu như Hoàng thượng không vào Hậu cung, nàng ngay cả cơ hội có lại sự yêu thích cũng không có!
Nàng dùng sức cắn môi, đè xuống con thú dữ đang gào thét dường như sắp sửa xông ra khỏi ranh giới cuối cùng ở dưới đáy lòng kia, mang theo nồng đậm sự không cam tâm mà đi ngủ.
Mà một chỗ khác trong Hoàng cung, không khí cũng đông lạnh giống như vậy.
Dưới ngọn đèn dầu có sắc màu ấm, Đức Phi rũ mắt vuốt ve ngọc Như Ý trơn bóng trong suốt lạnh lẽo trong tay, đây là do trong lần Hoàng hậu xuất cung thăm người thân, nàng dẫn đầu tặng cháo gà cho Hoàng thượng, sau đó sau khi thị tẩm, Hoàng thượng ban thưởng cho nàng.
Nàng còn nhớ rõ giọng nói trầm thấp đậm đà của Hoàng thượng, hơi thở ấm áp mỏng nhẹ của ngài, cánh tay cường tráng có lực của ngài, ngài ôm bản thân vào trong ngực, giữa mặt mày ngài đều là vẻ hài lòng, ngài nói: Ái phi thật đẹp.
Lúc nàng đang tuyển tú3, từ xa nhìn thấy hoàng thượng một cái, thì đã ghi nhớ trong lòng, sau khi vào cung bởi vì có Tôn Quý phi ở đó, nàng chỉ có thể len lén nhìn ngài, nhưng mà bây giờ Tôn Quý phi bị cấm túc rồi, vẫn để cho nàng ở xa xa nhìn ngài, thì làm sao nàng có thể cam tâm?
Chú thích:
1 bạch nhật tuyên dâm: giữa ban ngày ban mặt làm điều bậy bạ.
2 lao tâm lao lực: tốn công tốn sức.
3 tuyển tú: chọn người đẹp vào cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.