Tất nhiên là khi nhận được tin Tạ Bích Sơ cũng rất là vui vẻ rồi, vẫn luôn làm nhiệm vụ ở một bản đồ khiến người ta nhìn đến chán, thật vất vả mới mở ra bản đồ mới thật sự là không thể mong đợi hơn được nữa.
Cẩm Đoạn liếc mắt nhìn Tạ Bích Sơ đang rõ ràng vô cùng hưng phấn, hơi do dự nhưng vẫn mở miệng xác nhận xem có phải chủ tử nhà mình muốn đi theo hay không.
Tạ Bích Sơ bày vẻ mặt "Ngươi tên cổ đại ngu xuẩn này đang nói nhảm cái gì", gật đầu xác nhận: "Tất nhiên rồi, Bệ hạ đi đâu ta cũng đi đó."
"Nhưng mà," Cẩm Đoạn dừng lại một chút, hình như là đang suy nghĩ xem nên dùng từ như thế nào mới có thể không khiến tâm linh yếu ớt của chủ tử nhà mình bị tổn thương, "Chủ tử, người sẽ không cưỡi ngựa mà. . . . . ."
". . . . . ." Tạ Bích Sơ lật đi lật lại ký ức của nguyên chủ, hơi bị buồn phiền, nàng ở hiện đại lại biết cưỡi ngựa, cho nên vấn đề hiện giờ là làm thế nào để khéo léo nói cho các nàng biết rằng thật ra thì mình là một thiên tài, lúc nhìn thấy con ngựa thì đã tự học, mặc dù chuyện này vốn sẽ không có ai tin tưởng.
"Không biết thì ta có thể học, cũng có thể ngồi một bên thưởng thức tư thế oai hùng của Bệ hạ, mới nghĩ tới thôi mà hình như đã cảm thấy rất tốt đẹp rồi, các ngươi nói xem?"
Tứ Cẩm đều yên tĩnh, bởi vì cảm thấy căn bản không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hy-sinh-nu-phu-ga-lan-hai-cong-chiem/1151496/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.