Nói xong rồi, cô mới chợt thấy hối hận. Tưởng tượng xem Âu Dương Da Trạch ăn bánh snack, hình tượng này có chút...
Khi Lâm Nhã Tịnh định rút tay về, đầu ngón tay bằng nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ẩm nóng.
Lâm Nhã Tịnh quay đầu, khi nhìn rõ hình ảnh trước mắt, tim cô đập mạnh một cái.
Âu Dương Dạ Trạch đang ngậm lấy miếng lấy ngón tay cô
Lâm Nhã Tịnh giật mình rụt tay lại. tự nhiên thấy mặt mình nóng lên. Cô sở sở mặt, có lẽ do không ngủ đủ nên phát sốt rồi chăng?
Âu Dương Da Trạch nhai miếng bánh trong miệng, khỏe miệng cong lên, ẩn ý mà nói: "Không tê
Đây là khen mùi vị của bánh hay là... "Ngài muốn ăn sao? Ở đây còn rất nhiều" - Lâm Nhã Tịnh túng quẫn đưa qua cho Âu Dương Dạ Trạch nguyên một cái bịch bánh còn đang ăn dở, chớp chớp mắt cũng không dám nhìn hắn một cái, chăm chú nhìn xuống đùi mình.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến một bên tại đang dần đò ửng lên của cô, nhếch miệng, âm thanh chậm rãi vang lên: "Ngượng ngùng?" "Không có" - Lâm Nhã Tịnh nói vô cùng dứt khoát, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng, né né tránh tránh đó lại thể hiện rõ ràng sự "giấu đầu lòi đuôi" bộc lộ tất cả tâm tình của cô giờ phút này. Âu Dương Da Trạch nhìn cô, rất thường thức về mặt bối rối của cô hiện tại, muốn tránh mà không tránh được, then đến mức sắc mặt hồng lên giống như một quả táo đỏ mọng, chỉ muốn ăn một ngụm rồi nuốt hết vào bụng.
Lâm Nhã Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771034/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.