Rất nhanh trời đã dẫn về chiều, Lâm Nhã Tịnh đợi trong tâm trạng thấp thỏm. Rút kinh nghiệm các lần trước, Âu Dương Dạ Trạch mang cô đi đâu, chắc chắn rằng nơi đó không phải là một nơi tốt đẹp gì dành cho cô.
Từ trưa cô đã không ngủ được, trong lòng cứ bất an không yên, cô đã ngồi ở phòng khách mấy tiếng rồi.
Nếu như lúc sáng Âu Dương Dạ trạch không nhắc tới thì hay hơn, cô cũng sẽ không lo lắng như tù binh chờ ngày lên pháp trường!
Lúc này tiếng động cơ xe chạy vào vang lên ngày một gần. Bên ngoài là khuôn viên của biệt thự, nếu không phải là người của Âu Dương Dạ Trạch nhất định sẽ không bình yên mà chạy vào được. Có lẽ là người mà Âu Dương Dạ Trạch phải đến đón cô đã tới rồi. Lâm Nhã Tịnh ôm ngực đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi cửa, xuyên qua cửa kính xe hơi, nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, cô mới ngạc nhiên đứng lại, nghi ngờ mình bị hoa mắt, không tin mà gọi một tiếng: "Cửu gia?"
Không phải là kêu có người đến đón cô sao? Sao bây giờ hắn lại đích thân đến đây? Cô cứ nghĩ sẽ có một khoảng thời gian hai người tách ra nên vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với hắn...
Âu Dương Da Trạch nheo mắt quan sát Lâm Nhã Tịnh từ đầu đến chân.
Lúc này, cô đang mặc trên người một cái áo thur tại mặc thêm một lớp áo len, phối cùng với quần jean đen, cuối cùng chồng bên ngoài một cái áo khoác lồng dài. Nói dễ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771033/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.