Lâm Nhã Tịnh có chút giật mình cả kinh, theo bản năng muốn đẩy hằn ra khỏi người mình, nhưng cho không biết rằng tại vì sức lực có yếu ớt hay sức thân thể của hắn nặng mà cô lại không tài nào làm cho hắn nhúc nhích được. Cảm nhận nỗi đau ở cổ truyền tới, cô không hiểu được tại sao hàn lại thích cần người đến thế, lần trước cũng đã căn ngay cổ cô một cái, chính là cái ngày mà hẳn mang cô về ngôi biệt thự kia.
Cô cảm nhận được máu của bản thân đang được hút ra, một dòng máu chảy ra, lan xuống trên da cô, cô cảm nhận được sức nóng của hắn. Lưỡi hần nhẹ nhàng liếm, hơi thở hắn phải lên cổ cô, khiến cho cô vừa ngứa lại vừa đau. Cô có thực sự cũng khâm phục hằn, da cô đã nổi mẩn đến như vậy rồi mà hắn còn có thể yên tâm mà "thưởng thức", cái này không biết là có nên khen tặng hằn hay không? hay vẫn nên là chửi hẳn một tiếng biển thái
Một lúc lâu sau Âu Dương Dạ Trạch mới chịu rời khỏi cái cần cổ trắng nõn của cô, vừa buông ra, cô liền lấy tay sở lên vết thương ấy. Kỳ lạ là nơi vết thương ấy không có một vết máu nào, vô cùng khô ráo. Có lẽ là do hắn đã hút hết sạch rồi?
Lâm Nhã Tịnh vô tình nhìn lướt qua xung quanh phát hiện ra không biết từ lúc nào ở bên ngoài đường đã có nhiều người đưa mắt nhìn đến cô, có lẽ bọn họ đã thấy cảnh tượng lúc nãy. Cô nhạy cảm đọc được suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771020/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.