Hắn không sợ bản thân sẽ bị cô làm cho mất mặt sao?
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu không nhúc nhích hồi lâu mới đáp một tiếng.
Mấy phút sau, Lâm Nhã Tịnh đã mặc xong quần áo chỉnh tề, hôm nay cô mặc một chiếc quần bò cùng với một chiếc áo tay dài. Cô nhìn lên cảnh ngoài trời nắng chang chang, bản thân cô cũng không muốn ăn vận kim mít thế này, nhưng là những vết nổi mẩn kia không thể cho ra trước gió được. Cô chỉ đành chịu đựng một chút. Mặt khác, cô cũng sợ bạn bè của anh không đứng đắn, lại chơi trò chơi gì đó, vẫn là nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn thoáng qua cô, không nói gì, đi ra ngoài xe. Lâm Nhã Tịnh tiếp tục thở ra nhẹ nhõm. Không biết tại sao, cô đặc biệt thấy hôm nay hắn nhìn rất thuận mắt. Một đường đi xe im lặng. Âu Dương Dạ Trạch không nói câu nào, Lâm Nhã Tịnh càng không dám lên tiếng. Cô cảm thấy giữa hai người bọn họ hình như thật sự không có gì để nói. Bộ dáng đại ca xã hội đen như hãn chẳng lẽ lại cùng với thiếu nữ như cô nói chuyện tầm phào trên trời dưới đất, mà cô cũng không thể nói chuyện với hãn về vấn đề nhân sinh từ bi...
Quan hệ của bọn họ cũng chỉ là giữa người mua và một món hàng. Nghĩ đến điều này, sắc mặt Lâm Nhã Tịnh lại có chút xấu đi, nhưng nhớ lại từ khi hàn mua cô đến nay chưa lần nào chính thức bắt ép cô ở trên giường chơi trò người lớn. Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771019/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.