Thú nhận 
Cái bóng to lớn và méo mó. Nó đổ bóng xuống tôi, phần trên to hơn, sà xuống gần với mặt tôi. Tôi nghĩ tôi sắp thét lên, nhưng âm thanh bị nghẽn trong cổ họng tôi, và tất cả những gì phát ra là một tiếng kêu ré không có tí hơi nào. 
“Xuỵt, là em đây,” Jamie thì thầm. Cái gì đó kềnh càng và tròn tròn lăn từ trên vai nó khẽ rơi xuống sàn. Khi nó đã rơi xuống tôi có thể nhìn thấy cái bóng thực sự, nhỏ hơn của cậu bé trong ánh trăng. 
Tôi hít vài hơi, tay vẫn nắm chặt cổ họng. 
“Xin lỗi,” nó thì thào, ngồi bên rìa cái nệm. “Em đoán thế này hơi ngốc. Em chỉ cố không đánh thức Doc – em thậm chí còn không nghĩ có thể làm chị sợ thế nào. Chị có sao không?” Nó vỗ vỗ vào mắt cá chân tôi, cũng là phần cơ thể gần nhất với nó. 
“Không sao,” tôi hổn hển, vẫn còn không ra hơi. 
“Xin lỗi,” nó lầm rầm lần nữa. 
“Em làm gì ở đây thế, Jamie? Chẳng phải em buồn ngủ rồi à?” 
“Đó là lý do tại sao em ở đây. Bác Jeb ngáy đến mức chị không tin được đâu. Em không thể chịu đựng thêm được.” 
Câu trả lời của nó khiến tôi khó hiểu. “Không phải em vẫn ngủ với Jeb à?” 
Jamie ngáp và cúi xuống dỡ cái túi ngủ nó vừa thả lên sàn. “Không, em thường ngủ với anh Jared. Anh ấy không ngáy. Nhưng chị biết rồi mà.” 
Tôi biết. 
“Vậy sao em không ngủ trong phòng Jared? Em sợ phải ngủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244354/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.