Mệt mỏi cùng đau đớn, tôi mơ màng, nước mắt vẫn còn rơi trong giấc ngủ. Bất chợt tôi giật mình… Trung đã về từ lúc nào. Anh kéo tôi vào lòng, mơn man hôn lên gáy tôi, thì thầm:
– Anh xin lỗi…
Nước mắt tôi lại lăn dài, cứ vậy tôi thút thít khóc chẳng thể ngừng lại. Thời gian gần đây Trung đã đổi ngôi xưng hô với tôi, anh muốn nhẹ nhàng với tôi hơn như tôi từng nói với anh. Lúc này dù giận anh vô cùng nhưng lý trí tôi lại mềm yếu mà chẳng thể giận nổi. Trung đã bình tĩnh lại rồi phải không? Anh đã tin tôi cũng đau đớn như anh… Không, tôi còn đau đớn hơn anh rất nhiều, cả tinh thần và thể xác!
– Em chỉ mong anh hiểu… em đau đớn khi con ra đi nhiều lắm, em cũng chưa bao giờ muốn giấu anh điều gì…
Tôi không quay lại, chỉ nói bằng giọng mũi. Trung đưa tay đến bụng tôi xoa nhẹ, cảm giác ấm áp từ bàn tay lớn làm lòng tôi được sưởi ấm đôi chút.
– Lúc ấy… anh không nghĩ được gì cả, vừa biết tin mình được làm cha lại là lúc mất con, anh chỉ muốn gào thét, muốn đập phá…
Tôi gật nhẹ, tôi nên thấu hiểu cho anh, không để đòi hỏi anh hoàn hảo. Anh như vậy mới là Đinh Thái Trung mà tôi yêu thương. Anh hai ba tuổi, một độ tuổi còn quá trẻ với đàn ông. Anh nóng tính, anh dễ nổi điên mà không suy xét, nhưng khi bình tĩnh lại anh sẽ đến bên tôi. Hít một hơi tôi quay người lại, nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387095/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.