Nghe Trung nhắc đến việc anh bị thương, tôi hoảng hốt liền vén áo anh lên… Vết thương ở mạng sườn của anh được băng kín bằng vải trắng, đến lúc này máu vẫn còn dính ở vải băng làm lòng tôi thắt lại, nước mắt lăn dài trên má, tôi sụt sịt trách anh:
– Bị thương thế này mà… anh nói là thương nhẹ… hức…
– Thế là nhẹ lắm rồi… nếu đạn trúng vào người thì… tôi sẽ không toàn mạng hiểu không?
Trung nhẹ giọng giải thích, đưa tay lau nước mắt trên má tôi, bất chợt anh nâng cằm tôi lên, đặt lên môi tôi nụ hôn nồng nàn sau bao ngày xa cách. Sợ anh đau tôi không dám ôm chặt anh như ban nãy, cố gắng giữ khoảng cách, có điều anh cứ siết chặt tôi vào lòng làm tôi lắc đầu thoát ra, khẽ nhíu mày nói:
– Đừng… giờ anh phải nghỉ ngơi… đừng cử động mạnh!
Có tiếng phì cười nhè nhẹ, Trung để tôi ngồi đó, anh bước vào bên trong, lấy ra mấy hộp đồ ăn cùng lương khô. Giờ tôi mới nhớ ra thắc mắc của mình liền hỏi khi anh mở nắp hộp, đặt một phần trước mặt tôi.
– Mấy thứ này… anh lấy ở đâu vậy?
– Hang đá này tôi phát hiện ra từ lâu… nơi này gần khu vực khai thác gỗ, hồi trước thỉnh thoảng tôi vẫn vào đây ngủ lại, còn để đồ dự trữ cùng quần áo, có cả thuốc men… Cũng vì có nơi trú ẩn nên tôi mới quyết định chưa ra mặt.
Tôi bặm môi gật đầu, nghĩ cũng ngại, đi tìm anh để cứu anh, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387079/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.